Khi Hề bá về nhà đã là nửa đêm, Lưu Tự Đường vẫn chưa ngủ mà ngồi ở nhà phụ chờ ông ấy“Công tử có chuyện gì muốn hỏi ta hay sao?” Thấy sắc mặt của Lưu Tự Đường không bình thường, ông ấy bèn ngồi xuống bên cạnh hắn ta.
“Chuyện hôm nay…”
“Công tử nghĩ đến chuyện hôm nay người trong thôn thấy chết mà không cứu nên buồn phiền trong lòng, đến tận giờ vẫn không ngủ được đúng không?” Hề Bá nói ra suy nghĩ trong lòng hắn ta.
Lưu Tự Đường nhìn ông ấy chăm chú, không phủ nhận điều đó.
Hề Bá cười khà khà, đứng dậy khỏi ghế và đi tới gần điện thờ, híp mắt lại quan sát hũ đựng tro cốt phía trên: “Nỗi căm hận của Lãnh tiểu thư rất sâu đậm, không nói đến việc căn bản không thể cứu được Nghiêm Điền Nhi, cho dù thật sự cứu được thì nếu nàng ta đổ hết oán hận lên đầu người cứu thì phải làm sao bây giờ? Việc này nguy hiểm như vậy, ngoại trừ người không liên quan đến chuyện này như công tử sẵn lòng ra tay, người khác sao dám đặt cược tính mạng của chính mình và gia đình để cứu người ngoài chứ?”
Lưu Tự Đường cụp mắt xuống: “Cứu hay không cứu vốn là phản xạ dựa trên nhân tính của con người, ta thật sự không ngờ trong tình hình hỗn loạn như thế mà các người vẫn có thể nghĩ nhiều như vậy”
“Công tử vẫn cho rằng chúng ta máu lạnh vô tình sao?”
Lưu Tự Đường thấy khuôn mặt già nua của Hề bá đầy vẻ mệt mỏi thì không nỡ hỏi tiếp, hắn ta bèn lặng lẽ lắc đầu: “Cũng không thể nói các người làm sai được, dù sao sau khi trải qua vài lần tai họa thì các người cũng sợ rồi, nhưng việc tận mắt thấy người khác mất mạng khiến ta cảm thấy rất khó chịu”
“Lòng nhân nghĩa của công tử khiến ta thật kính nể” Hề bá hành lễ với hắn ta: “Hôm nay Điền Nhi chết thảm, người trong thôn cũng rất buồn, chúng ta đã bàn bạc rồi, ngày mai chúng ta sẽ tới Thang Lãnh trạch cùng lão hòa thượng để làm lễ, hy vọng có thể xoa dịu nỗi oán hận của Lãnh tiểu thư”
“Hũ tro cốt kia…”
“Mai ta sẽ mang nó đi cùng luôn, nàng xa nhà lâu như vậy, chắc cũng muốn về rồi”
Đêm hôm đó, Lưu Tự Đường nằm trằn trọc trên giường, mãi không ngủ được, trong đầu cứ luôn hiện ra cảnh Nghiêm Điền Nhi kêu gào thảm thiết với hắn ta và tiếng van xin của người vợ đang mang thai.
Không ai ngờ cỗ quan tài đó thật sự được chuẩn bị cho hai cha con họ. Nghĩ đến đây, Lưu Tự Đường thở dài một hơi, đứng dậy khoác áo rồi đi ra sân.
Ánh trăng như nước chảy cuồn cuộn khắp mặt đất. Hắn ta dang rộng hai tay, muốn để ánh trăng gột rửa sự hỗn loạn trong lòng mình. Nội tâm còn chưa kịp ổn định lại thì tai đã nghe thấy tiếng huyên náo truyền đến, hình như có rất nhiều người đang sôi nổi trao đổi gì đó ở bên ngoài.
Lưu Tự Đường hạ cánh tay xuống, khẽ bước tới gần tường rồi ghé tai vào sát vách tường loang lổ lắng nghe. Âm thanh ồn ào kia trở nên rõ ràng hơn, có xen lẫn tiếng cười của ai đó, dường như còn có cả tiếng trả giá, nghe như một phiên chợ rất náo nhiệt.
“Huynh cũng nghe thấy à?” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau khiến Lưu Tự Đường giật mình. Hắn ta quay đầu lại mới phát hiện Hề Thành đứng ở phía sau, trừng mắt lên nhìn mình không chớp mắt.
“Đây là tiếng gì vậy? Sao giống tiếng họp chợ thế?” Lưu Tự Đường hỏi.
“Ta cũng không biết, cứ đến nửa đêm là ta lại nghe thấy tiếng này, nhưng lần nào hỏi tổ phụ cũng nói ta nằm mơ để ta không để ý tới nữa mà tiếp tục ngủ. Đại ca, huynh cũng nghe thấy chứng tỏ không phải ta nằm mơ” Cậu bé bước tới giữ chặt Lưu Tự Đường, ánh mắt đầy hiếu kỳ: “Chúng ta đi ra ngoài xem thử đi, chưa biết chừng họ đang giấu chúng ta thứ gì thú vị”
Lưu Tự Đường hơi do dự, nhưng chân lại bất giác đi theo Hề Thành ra ngoài viện, hai người mở cửa và rảo bước tiến vào một thế giới mà bọn họ chưa từng thấy.
Vẫn là con phố đó, vẫn là cái chợ đó, nhưng trên đường lại có thêm rất nhiều người, hơn nữa, trong đó còn có vài người mặc trang phục không giống với người dân trong thôn, quần áo trên người bọn họ như được dệt từ nước và rong, xanh biếc mềm mại, thẳng tuột tới mu bàn chân, chân không đi giày, đầu cũng không buộc tóc, mái tóc ướt sũng được vén qua tai, tôn lên làn da trắng sáng nổi bật của họ.
Bọn họ đi lướt qua đám đông, thích thú nhìn quầy hàng hai bên đường, khi nhìn thấy thứ gì thú vị, họ lại tới trả giá với chủ sạp, thỉnh thoảng còn bật cười giòn giã.
“Nhìn kìa, ngọc trai” Hề Thành chọc cánh tay của Lưu Tự Đường và chỉ về phía trước.
Lưu Tự Đường nhìn theo hướng tay của cậu bé thì thấy một người lấy một viên ngọc màu trắng bạc từ trong chiếc giỏ trúc ra. Dưới ánh trăng, viên ngọc trai đó sáng bóng như tuyết trắng, khiến chủ sạp không mở nổi mắt.
“Ta không lừa huynh đâu, trước kia chợ này chỉ dùng ngọc trai để mua bán đồ vật thôi, lúc đó chúng còn có giá hơn cả bạc vụn”
Nói đến hai chữ “trước kia”, Lưu Tự Đường và Hề Thành cùng ngây người ra một lúc rồi quay sang nhìn nhau, lòng bàn tay ướt đẫm mồ môi.
“Sao chúng ta có thể nhìn thấy chuyện trong quá khứ được, chẳng lẽ những người trong chợ này đã…” Hề Thành nói ra nghi vấn trong lòng hai người.
“Suỵt” Lưu Tự Đường ra hiệu im lặng rồi từ từ kéo cậu quay người lại, lén lút đi vào trong viện.
“Sao vậy?” Hề Thành cố hạ thấp giọng, run rẩy nói.
“Dù nghe thấy gì thì cũng đừng quay đầu lại” Lưu Tự Đường cố gắng giữ vững bình tĩnh.
Hề Thành cảm nhận được có thứ gì đó nhẹ nhàng lướt qua lưng mình, bước chân của cậu bắt đầu trở nên hỗn loạn, không cẩn thận vấp vào bậc cửa và ngã xuống. Lưu Tự Đường đưa tay túm lấy cậu, nào ngờ còn chưa kéo được thì mình cũng mất thăng bằng và ngã xuống.
Hai người nằm ngửa trên mặt đất, bất chấp cơn đau do bị ngã, bởi vì họ thấy một đám người đang đứng trước mặt mình, mặt của bọn họ đã hóa thành bộ xương khô, hai con mắt là hai cái lỗ đen có lẫn mủ và máu, phần thân dưới là một cái đuôi cá dài thối rữa.
Lúc Hề Thành mở mắt ra thì trời đã sáng, cậu nhìn sang bên cạnh, thấy Lưu Tự Đường đang nhìn mình, ánh mắt cũng đầy vẻ nghi ngờ.
“Đại ca, có phải chúng ta nằm mơ không?”
Lưu Tự Đường sửng sốt một lúc: “Xem ra chúng ta thật sự đã mơ cùng một giấc mơ, chỉ có điều rốt cuộc giấc mơ này có ý nghĩa gì và người trong mơ là ai?” Ánh mắt của hắn ta bất động, dường như đã nhớ ra chuyện gì đó: “Hề Thành, không phải ngươi nói mình có rất nhiều bảo vật, trong đó còn có ngọc trai có thể chiếu sáng ban đêm sao? Ngươi bịa ra những lời này để lừa ta đúng không?”
Hề Thành ngồi dậy từ trên giường: “Đương nhiên không phải, lúc bé ta đã từng nhìn thấy những bảo vật đó rồi, nhưng sau này ta không tìm thấy chúng đâu nữa. Hỏi tổ phụ thì người cũng chỉ nói là ta nhớ nhầm. Nhưng mà sao thế được chứ, rõ ràng ta đã nhìn thấy nó mấy lần rồi”
Lưu Tự Đường nắm chặt tay cậu bé: “Hứa với ta một chuyện được không, không được kể chuyện giấc mơ hôm qua cho người khác, kể cả tổ phụ cũng không”
“Tại sao?”
“Ta cảm thấy hình như trong làng này có bí mật nào đó không thể cho ai biết”