Tân An Quỷ Sự

Chương 104: Mai táng sống

Chương Trước Chương Tiếp

Khi tiếng khóc của Nghiêm Điền Nhi và vợ hắn ta vang lên, chiếc quan tài màu đen được tròng dây thừng từ từ được thả xuống hố sâu. Lão hòa thượng được mời đến đi xung quanh cái hố, vừa đi vừa tụng chú Vãng Sinh. Sau khi đi vài vòng, ông ta gật đầu với Hề bá, Hề bá liền kéo vợ chồng Nghiêm Điền Nhi ra, ra hiệu cho đám người Bạch Dũng cho hạ huyệtKhi vốc đất đầu tiên được vẩy lên nắp quan tài, Nghiêm Điền Nhi cuối cùng cũng ngừng khóc, nuốt nước mắt yên lặng chịu đựng nỗi đau chia lìa vĩnh viễn. Lưu Tự Đường cũng hơi thương cảm, mười năm trước, hắn ta cũng đưa tiễn phụ thân mình như thế này. Mặc dù lúc đó đám tang long trọng hơn thế này, thậm chí ngay cả Thánh thượng cũng tự mình giá lâm. Nhưng hắn ta biết rõ, sự đau khổ kia ai cũng như ai, không phải là nỗi đau mơ hồ mà là nỗi đau thật sự, khiến cho con người ta trống mất một khoảng, dùng hết sức của quãng đời còn lại cũng không thể nguôi ngoai. Hắn ta nắm chặt tay Hề Thành, rưng rưng nước mắt.

“Đại ca, vì sao họ lại khóc?” Hề Thành mờ mịt nhìn mấy người Nghiêm Điền Nhi.

“Phụ thân Nghiêm Điền Nhi chết rồi, hắn ta đau lòng” Lưu Tự Đường đột nhiên nhận ra mình chưa bao giờ thấy cha mẹ của Hề Thành, hắn ta lập tức hiểu rõ vì sao đứa bé này không biết tình thương là gì, không khỏi thấy thương cảm. Hắn ta cầm chặt tay đứa bé, mong có thể truyền cho nó một chút hơi ấm. Nhưng phía trước đột nhiên vang lên tiếng kêu sợ hãi của Bạch Dũng. Sự hoảng sợ của hắn ta dường như lan truyền đến cả những người phía trước. Mấy người đó như chim sợ cành cong, bị dọa đến mức cả người cứng ngắc, tiếng kêu sợ hãi nghẹn trong họng, không cử động được chút nào.

Lưu Tự Đường biết có chuyện không ổn, quay lại nói với Hề Thành: “Về nhà đi, bất kể nghe thấy cái cũng không được ra ngoài”

“Vì sao?” Mắt Hề Thành lóe sáng.

“Đừng hỏi, có một số việc không biết rõ thì hơn”

Hề Thành thấy hắn ta kiên định như thế thì cũng không hỏi tiếp, nghe lời xoay người chạy về nhà.

Thấy Hề Thành đi xa, Lưu Tự Đường một mình băng qua đám người, thấy vợ chồng Nghiêm Điền Nhi đang khóc lóc cũng phải nín thinh, trông như đang cầu cứu lão hòa thượng bên cạnh. Lão hòa thượng kia há hốc mồm, suýt rớt cằm. Một lát sau, ông ta chắp tay trước ngực nhắm mắt lại, miệng không ngừng niệm chú “A Di Đà Phật”, trừ câu đó ra cũng không nói gì khác.

Lưu Tự Đường đi tới chỗ mấy người hạ huyệt, nhìn về phía nắp quan tài mới hiểu ra vì sao bọn họ lại sợ đến nỗi mất hồn như thế.

Nắp quan tài đã được đóng đinh từ đầu đang không ngừng rung lên, phát ra tiếng “lạch cạch” rất nhỏ, giống như người đã chết mấy ngày bên trong không chịu nổi cô đơn, muốn bật nắp quan tài leo lên.

“Là lão Nghiêm hoàn hồn sao, có phải muốn bật nắp quan tài không?” Bạch Dũng run rẩy hỏi Hề bá phía sau lưng.

Hề bá xanh cả mặt: “Sao mà thế được, người đã chết rồi, thân thể mục nát thì làm gì còn chỗ cho linh hồn nữa?” Ánh mắt ông ấy long lên sòng sọc: “Mau, mau đắp đất lại, thứ trong quan tài chắc chắn không phải lão Nghiêm”

Bạch Dũng nghe ông ấy nói như vậy thì đột nhiên hoàn hồn lại, hắn ta và mấy người bên cạnh xúc đất đổ về phía quan tài. Nhưng vào lúc này, Nghiêm Điền Nhi đột nhiên xông lại xô Bạch Dũng ngã xuống đất: “Không được lấp đất, chắc chắn cha ta chưa chết! Tối hôm qua ông ấy còn báo mộng cho ta, nói mình không muốn chết, nói ông ấy còn chưa được gặp cháu trai chưa ra đời, chết không nhắm mắt”

Bạch Dũng bị xô ngã nên ngơ ngác, đến khi hắn ta kịp phản ứng lại, Nghiêm Điền Nhi đã nhảy tới phía trên nắp quan tài, liều mạng muốn kéo tấm ván đang rung lên ra một cách tuyệt vọng, vừa kéo hắn ta vừa lẩm bẩm: “Cha, cha đừng hoảng hốt, con sẽ cứu cha ra”

Lưu Tự Đường biết có chuyện kỳ lạ đang xảy ra, liền nhảy vào hố sâu theo hắn ta, dùng cánh tay ghìm chặt eo Nghiêm Điền Nhi, muốn kéo hắn ta ra khỏi quan tài: “Tỉnh táo lại đi, cha ngươi chết thật rồi, ta tận mắt nhìn thấy mà, ngươi đừng mê muội như thế”

Sở dĩ hắn ta nói như thế, là bởi vì bây giờ Nghiêm Điền Nhi đang đỏ bừng mặt, hai mắt sáng lên, nhưng lại không phải là bộ dạng tỉnh táo mà đang bị sự mê muội bao phủ tâm trí.

Thế nhưng cứ kéo đi kéo lại, nắp quan tài từ từ mở ra. Lúc nhìn thấy khuôn mặt méo mó của lão Nghiêm xuất hiện trước mắt mình, Nghiêm Điền Nhi giống như bị đánh một gậy vào đây, cuối cùng cũng kịp nhận ra mình đang làm gì.

Hắn ta leo xuống khỏi nắp quan tài, quỳ gối xuống bên cạnh không ngừng dập đầu, “Cha. . . Cha, là con trai bất hiếu, quấy rầy sự thanh tịnh của cha”

Lão Nghiêm vẫn duy trì bộ dạng như khi chết, hai mắt khẽ nhếch lên, miệng xéo xuống một bên, không đáp lại Nghiêm Điền Nhi một câu nào.

Lưu Tự Đường nhanh chóng kéo Nghiêm Điền Nhi đứng lên, đánh mắt ra hiệu với hắn ta. Nghiêm Điền Nhi gật gật đầu, hai người cùng nhau dùng sức muốn khép nắp quan tài lại lần nữa. Nhưng bọn họ kéo kéo đẩy đẩy mãi mà nắp quan tài vẫn không hề nhúc nhích, Nghiêm Điền Nhi gãi gãi đầu: “Lúc nãy ta chỉ kéo nhẹ nó đã bật ra, sao bây giờ lại không khép lại được?” Hắn ta cúi đầu vào trong quan tài, muốn xem có phải đinh bị kẹp không, nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một đôi tay vươn ra khỏi quan tài, giữ chặt lấy cái đầu tròn vo của Nghiêm Điền Nhi.

“A” Nghiêm Điền Nhi phát ra một tiếng hét mơ hồ, hai tay liều mạng giữ ở bên hai bên quan tài, đạp mấy phát muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của hai cánh tay. Nhưng ngón tay của cha quá khỏe, mười ngón tay tím đỏ cắm sâu vào trong da đầu Nghiêm Điền Nhi, khiến da đầu của hắn ta chảy cả máu.

Thấy tình cảnh này, Lưu Tự Đường vừa sợ vừa cuống, nhưng hắn ta không đem theo kiếm, đành phải nhanh chóng vọt đến sau lưng Nghiêm Điền Nhi, giữ chặt eo hắn ta, dùng hết toàn bộ sức lực kéo hắn ta về phía sau.

Hắn ta người tập võ, sức lực không hề yếu, nhưng hắn ta không thể một mình ứng phó với hai cái tay từ trong quan tài. Sau mấy hiệp, chân hắn ta bị nhấc khỏi mặt đất, bị kéo vào phía trong quan tài với Nghiêm Điền Nhi. Nửa người Nghiêm Điền Nhi đã bị kéo vào, nhưng quan tài không to, chỉ vừa cho một người, mà cơ thể Nghiêm Điền Nhi không hề nhỏ, bị kéo mạnh vào trong làm cho da thịt hắn ta xây xát hết cả.

“Mau, mau tới cứu người, một mình ta không đủ sức” Lưu Tự Đường hô to về phía sau lưng, nhưng đáp lại hắn ta là sự im lặng, người dân trong thôn giống như sợ đến ngây người, ai cũng câm như hến, không ai tự nguyện lao xuống hố sâu, càng không có hai tự nguyện giúp đỡ bọn họ. Bọn họ cứ trơ mắt nhìn hai người bị kéo vào trong quan tài từng chút một, nhìn Nghiêm Điền Nhi đang giãy giụa chợt im bặt, cuối cùng cũng không còn động đậy nữa, chỉ có một nửa cơ thể lộ ra bên ngoài.

Phía trên đột nhiên vang lên một trận thét gào, là cô vợ trẻ của Nghiêm Điền Nhi, nàng ta đỡ bụng đi đến quỳ xuống trước mặt từng người: “Van xin các người mau cứu chồng ta, nhà họ Nghiêm đã chết một người rồi, không thể chết thêm một người nữa…” Nàng ta quỳ được một lúc, liền nghe một tiếng bịch truyền đến từ dưới hố, Lưu Tự Đường bị quăng ra ngoài, mà nửa cơ thể còn lại của Nghiêm Điền Nhi dường như bị ép chặt vào trong quan tài, phun ra ngoài một ngụm máu tươi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)