“Cây cầu này đã có từ trước khi ta sinh ra, ta cũng không hiểu vì sao nó được xây ở đấy, chẳng qua từng nghe Nhị Ngưu Tử nói rằng bọn họ thường xuyên nhảy ùm từ cây cầy này xuống sông, so tài xem ai làm bọt nước văng tung tóe hơn, chơi vui dữ lắm” Hề Thành nói với vẻ hâm mộ“Vậy sao ngươi không chơi chung với họ?”
“Ôi, tổ phụ ta không cho phép ta đến gần sông, nói là dưới sông có yêu quái, bị tóm rồi sẽ không thoát được. Ầy, ngươi nói xem, liệu có tà môn như thế không? Đám người kia thường xuyên khoe khoang với ta, họ bảo rằng chơi dưới sông hết sức thú vị, có cả đống trứng tôm trứng cua, nhưng họ chưa từng thấy yêu quái nào hết, ta nghĩ chắc chắn là tổ phụ lừa mình”
Lưu Tự Đường hiểu được, chắc hẳn Hề bá bị chuyện năm xưa của Bạch Tề Nhi làm cho sợ hãi, đến tận bây giờ vẫn còn hãi hùng nên mới không cho phép Hề Thành xuống sông. Hắn ta xoa cái đầu tròn vo của đối phương: “Tốt nhất ngươi hãy nghe lời tổ phụ đi, ông ấy chỉ còn người thân duy nhất là ngươi, chắc chắn xem ngươi như bảo bối, ngươi không nên làm ông ấy lo lắng”
Sương mù tảng sáng còn chưa tan, Hề bá đã vội vã ra ngoài với Nghiêm Điền Nhi, chuẩn bị lên trấn trên để đặt mua một chiếc quan tài cho lão Nghiêm. Hai người im lặng không nói gì, trong lòng đều nhớ đến một sự kiện. Lão Nghiêm gần như sống trên thuyền cả đời, chưa từng gặp sóng to gió lớn, rốt cuộc ông ta chết như thế nào, thật sự bị rong biển cuốn đi mất, hay là bị oan hồn lấy mạng giống như người nhà họ Bạch mười năm về trước.
Đi mãi đến cầu Lai Viễn, Nghiêm Điền Nhi không kìm được mà nói: “Hề bá, ta nghĩ đêm qua, tất cả người trong thôn đều ngủ không ngon, chuyện này luôn là khúc mắc khó giải trong lòng mọi người. Hay là lần này chúng ta lại mời cao nhân về, nhờ người ta làm đàn phép, cho dù cái chết của cha ta không liên quan gì đến người phụ nữ kia, nhưng làm phép cũng có thể khiến lòng người trong thôn được yên ổn”
Hề bá tự biết rằng mời ai về cũng phí công thôi, nhưng lại không muốn bác bỏ ý này. Ông ấy nói được rồi cất bước nhanh hơn, muốn nhanh chân đi vòng qua cây cầu Lai Viễn để ra ngoài thôn. Nhưng đúng lúc này, Nghiêm Điền Nhi lại dừng bước, chỉ tay về hướng cầu Lai Viễn, cánh môi run rẩy hồi lâu vẫn không thốt nên lời.
“Sao vậy?” Hề bá vừa hỏi vừa nhìn theo ngón tay hắn ta. Ông ấy dại ra, bao quần áo trượt từ vai xuống cánh tay rồi rơi đầy đất, để lộ mấy nén bạc vụn bên trong.
Gió nhẹ thoảng qua, thổi tan sương sớm, khiến cho cảnh tượng hai người nhìn thấy càng thêm rõ ràng: Hai con chó đá ở lối vào cầu Lai Viễn có vẻ lùn hơn ngày thường, nhìn kỹ mới phát hiện đầu của chúng nó không còn nữa. Chẳng những như thế, trên người hai con chó đá còn chảy đầy máu tươi, máu nhỏ tí tách xuống bùn đất bên dưới, nhuộm đỏ một vùng.
“Hề bá… Sao… Sao có thể như vậy? Không sai, là nàng ta… nàng ta đã trở lại…” Nghiêm Điền Nhi nói năng không lưu loát nổi nữa, hắn ta níu tay áo Hề bá, sắc mặt tái nhợt như giấy trắng.
Hề bá miễn cưỡng giữ bình tĩnh, ông ấy đi lên phía trước, dùng ngón tay dính lấy tí xíu chất lỏng trên người con chó đá rồi để dưới mũi ngửi thử xem sao, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng. Không sai, mùi này giống y như mười năm trước. Ngày đó, vị tiên sinh đoán mệnh kia đã ra sức kéo một con chó đen đang giãy giụa cùng cực đến đầu cầu, dùng cây đao thắt tơ hồng chém đứt đầu nó, máu của chó mực bắn tung tóe khắp nơi. Vị tiên sinh dùng hai tay thấm đẫm máu tươi vẽ lung tung trên thân hai con chó đá.
“Cứ để chúng nó canh chừng thôn, chó đá chưa vỡ, yêu hồn không thoát, chắc chắn có thể bảo vệ các người yên bình trăm năm”
Hề bá sờ con chó đá mất đầu, cảm thấy lạnh hết cả người: “Trăm năm ư? Chỉ mười năm thôi mà đã không trấn áp được ngươi nữa sao?”
Vài thôn dân dậy sớm cũng nhìn thấy cảnh tượng quỷ quái này. Bọn họ vứt hết đồ trong tay, kinh hoàng chạy về thôn, đánh thức từng hộ gia đình. Không lâu sau, mọi người đã tụ tập quanh cầu Lai Viễn. Tất cả họ đều đứng ở nơi cách đấy vài mét, tựa như khoảng cách này có thể giúp họ không bị thứ vô hình nào đó động đến vậy.
Chỉ riêng Hề bá đứng một mình cạnh con chó đá không đầu, trên ngón tay ông ấy vẫn còn dính máu tanh, ánh mắt vô cùng thê lương.
Lưu Tự Đường cũng đưa Hề Thành đến đây, hắn ta giao đứa trẻ cho một người phụ nữ, chen vào đám người đang vây quanh rồi đi đến cạnh Hề bá. Hai hàng lông mày rậm rạp của hắn ta nhăn lại: “Chuyện gì xảy ra vậy, liệu có phải ai đó đã giở trò quái ác không?”
Hề bá chậm rãi lắc đầu: “Chó đá được xây lên để trấn áp hồn phách của nàng ta, có nghĩa là oan hồn trở về, chó đá mới rơi đầu”
“Không ngờ oan hồn lại dám quấy phá như thế” Lưu Tự Đường rút kiếm Thanh Phù ra, cắm vào giữa hai con chó đá: “Ta vẫn không tin chuyện tà ma này, nếu lần sau lại gặp nữa, trái lại ta muốn gặp nàng ta một lần”
Hề bá thấy vóc dáng hắn cao ngất, khuôn mặt nghiêm túc, trong lòng ông ấy đột nhiên trào dâng sự tôn kính. Ông ấy biết Lưu Tự Đường không hề nói suông, chắc hẳn hắn ta phải thấy khó chịu trong lòng lắm nên mới dùng kiếm thề thốt, muốn giúp đám thôn dân diệt trừ bóng ma đã ám ảnh họ mười năm qua.
Hề bá vừa định nói lời cảm ơn, đôi mắt đột nhiên bị cái gì đó thoáng qua làm cho đau đớn. Ông ấy đi về phía cầu, đi được nửa chừng thì dừng lại, hít một hơi lạnh lẽo, không dám tiến lên phía trước nữa.
Lưu Tự Đường thấy dáng vẻ ông ấy như vậy bèn rút kiếm đuổi theo. Hắn ta nhìn lướt qua vai Hề bá, sau đó nhìn thấy một loạt dấu chân thẳng tắp trên mặt cầu. Dấu chân này vốn thấm nước, nhưng thời tiết tháng Bảy nóng nực, những vết nước ấy lại đóng thành băng. Dưới nắng trời sáng chói, dấu chân băng kia không những không tan chảy mà còn sáng lấp lánh, tỏa ra khí lạnh trắng xóa.
Thấy cảnh tượng quái quỷ như vậy, một số nữ nhân nhát gan chịu không nổi nữa, hơi ngửa cổ về phía sau rồi ngất xỉu. Lưu Tự Đường không hề lùi bước, hắn ta cầm kiếm Thanh Phù trong tay, đi theo dấu chân về phía trước, cho dù Hề bá ở sau lưng gọi hắn ta thế nào, hắn ta cũng không chịu quay đầu.
Đi đến nơi sương mù dày đặc trên cầu Lai Viễn, nhìn không thấy điểm cuối cùng, Lưu Tự Đường nhìn đám sương này không chớp mắt. Hắn ta đi về phía nó, chỉ trong chốc lát, bóng dáng hắn ta đã biến mất trong sương mù.
Không gian trong sương mù ẩm ướt lạnh như băng, mắt và tai như bị rót đầy hơi ẩm sáng sớm, vốn không thể nào phân biệt phương hướng, ngay cả suy nghĩ cũng trở nên mông lung, choáng đầu hoa mắt, tưởng như đã đưa bản thân đến thế giới khác.
“Hò ơi hò… Hò ơi hò…” Tiếng ca quen thuộc từ phương xa truyền đến, Lưu Tự Đường nín thở tập trung, trợn to mắt muốn nhìn rõ thứ gì đang đứng cách mình vài mét. Chỉ tiếc sương ở đây thật sự quá dày, nếu không nhờ ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ viên đá quý trên kiếm Thanh Phù, thậm chí hắn ta không thể nhìn thấy cơ thể mình.
“Soạt…” Vạt áo mềm mại khẽ khàng lướt qua sau lưng Lưu Tự Đường, hắn ta nhanh chóng xoay người, muốn tóm lấy mảnh vải kia, chỉ tiếc vẫn chậm một bước. Tơ lụa mềm mại kia dán vào lòng bàn tay hắn ta rồi trốn đi thật nhanh, chỉ để lại cho hắn ta cảm giác mát mẻ thoải mái.