Tân An Quỷ Sự

Chương 101: Lai lịch

Chương Trước Chương Tiếp

Thấy Hề bá đi ra, Bạch Dũng gật đầu với ông ấy. Hề bá biết Bạch Dũng có chuyện muốn nói, không tiện cho Lưu Tự Đường nghe, nên ông ấy đi theo sau Bạch Dũng ra sânTrong bóng đêm, Hề bá chỉ có thể nhìn thấy một chút tia sáng từ trong con ngươi của Bạch Dũng. Tia sáng đó rất lạnh, mang theo sát ý. Do dự một hồi, cuối cùng Bạch Dũng nhỏ giọng nói: “Hề bá, không thể giữ người đó lại”

“Chắc chắn phải giữ hắn” Hề bá nói bằng giọng chắc nịch.

“Vì sao? Nếu hắn đã phát hiện…”

Hề bá nâng tay ngắt lời Bạch Dũng: “Ngươi không nhìn thấy thanh kiếm hắn mang theo sao? Có hoa văn rồng trên tua rua kiếm”

“Lẽ nào hắn là người của triều đình?” Bạch Dũng luống cuống: “Vậy càng không được rồi”

“Không được cái gì?” Hề bá lớn tiếng nói với Bạch Dũng, nhưng sau đó lại thấp giọng nói: “Tạm thời ta đã gạt được hắn rồi, các ngươi cũng đừng lỡ miệng. Qua vài ngày nữa, tiễn hắn đi rồi, mọi người đều sẽ bình an vô sự. Nếu bây giờ giết hắn, bị người của quan phủ tra được, cộng thêm nắm được những chuyện xưa cũ. Lúc đó chúng ta mới thật sự không có đường đi nữa”

Bạch Dũng thấy lời Hề bá nói có lý, đành gật đầu đồng ý. Hắn ta chuyển chủ đề: “Hũ đựng tro cốt kia làm thế nào? Không thể cứ đặt nó trong thôn được”

Hề bá thở dài: “Hũ đựng tro cốt đã vỡ, tiên sinh đó cũng không còn nữa. Bây giờ đặt nó về lại cầu e rằng cũng vô ích. Trong nhà ta có một điện thờ, đành thờ nó tạm ở đây. Mấy hôm nữa người kia đi rồi, chúng ta lại tính tiếp”

“Nghe ngài hết” Bạch Dũng thấp giọng nói. Sau đó, hắn ta đột nhiên ngẩng đầu: “Điện thờ đó, chẳng lẽ là Lãnh…” Hề bá gật đầu, ý nói Bạch Dũng đừng nói tiếp. “Ngươi cứ về trước đi, ngày mai còn phải tới Nghiêm gia giúp đỡ. Xảy ra chuyện thế này, trong nhà hắn cũng loạn cào cào rồi”

“Ta hiểu. Tình hình bây giờ của Nghiêm gia giống nhà ta lúc đó, ta nhất định tận tâm tận lực hỗ trợ” Nhìn bóng lưng Bạch Dũng biến mất cuối con đường nhỏ trước cửa, lúc này Hề bá mới vào phòng. Ông ấy đi tới trước điện thờ, nhìn chăm chăm hũ đựng tro cốt thờ phía trên. Có một ánh sáng xanh quỷ dị phản chiếu từ ánh đèn dầu lóe ra trên hũ đựng tro cốt. Thấy vậy, Hề bá kinh hãi không thôi.

Ánh mắt đó lại hiện lên trong đầu Hề bá. Nó trầm tĩnh, bi thương, còn có vẻ tuyệt vọng sâu sắc. Hề bá nghẹn ngào: “Cuối cùng ngươi vẫn không muốn buông tha bọn ta, ngươi vẫn trở lại”

“Cha, vì sao cha không gắp thức ăn, thức ăn tối nay không hợp khẩu vị sao?” Tấn Nhi thấy Trình Mục Du ngồi rất lâu rồi nhưng không động đũa, cậu quan tâm hỏi.

Trình Mục Du đặt đũa xuống: “Ăn không vào, chi bằng không ăn”

Tấn Nhi gắp miếng đậu phụ đưa lên trước mũi ngửi: “Rất thơm mà, vì sao cha lại cảm thấy không ngon?”

“Cha đệ là bị một vài người ghét” Tưởng Tích Tích bê một bát canh sâm tiến vào: “Đại nhân, ăn không nổi cũng phải ăn canh sâm, nhất định không thể vì chuyện của Hoa Cô mà tức phát ốm được”

Trình Mục Du nhận lấy bát canh: “Cũng không phải vì bà ta. Chỉ là thương hai gã sai vặt đó. Nhất định Hoa Cô dùng người nhà uy hiếp bọn chúng, ép bọn chúng gánh tội thay toàn bộ sự việc”

Tưởng Tích Tích thở dài: “Còn có ông chủ tiệm quan tài nữa. Tuy đại nhân cho ông chủ ngân lượng để ông ta tìm một nơi ở nào đó, nhưng chung quy vẫn không tìm được chứng cớ Hoa Cô phóng hỏa”

“Khó giải quyết thật đấy” Trình Mục Du uống hớp canh, cười lạnh vài tiếng rồi nói: “Có điều lần này lầu Thê Phượng thất bại trong việc mở rộng, cũng làm tiêu tan nhuệ khí của bà ta. Chỉ là không biết bước tiếp theo bà ta muốn xuất ra con cờ nào” Trình Mục Du đặt bát canh xuống, nhìn ngoài cửa sổ. “Lưu đại nhân cũng đi được hai ngày rồi, không biết trên đường đi có suôn sẻ không”

Tưởng Tích Tích nhìn theo ánh mắt Trình Mục Du. Bây giờ ánh trăng đã biến thành một chấm nhỏ, nhẹ nhàng treo trên màn trời xanh thẫm. Tưởng Tích Tích khẽ nói: “Chắc hai ngày nữa là tới Tương Dương rồi, chỉ mong hết thảy bình an”

Lưu Tự Đường tỉnh khỏi giấc mộng. Cổ họng hắn ta nóng rát, đau không chịu nổi. Lúc này hắn ta mới nhớ ra, mình đã không uống nước kể từ khi thuyền bị lật, cộng thêm thời tiết nóng bức, chẳng trách cổ họng như sắp bốc khói. Lưu Tự Đường ngồi dậy, chợt nghe được bên cạnh vang lên tiếng hô hấp khe khẽ. Trong lòng nhất thời cả kinh, hắn ta đưa tay sờ thanh kiếm Thanh Phù bên cạnh. Còn chưa sờ tới chuôi kiếm, hắn ta lắc đầu nở nụ cười. Đã quen ngủ một mình nên quên mất bây giờ đang trong nhà Hề bá. Hề bá cho hắn ta phòng ngủ, tự mình tới nhà kế bên ở tạm một đêm. Bây giờ, người nằm bên cạnh không phải đứa trẻ tên Hề Thành sao? Lưu Tự Đường thầm mắng mình, hắn ta xỏ giày rồi lần mò đi tới bên bàn. Tay quơ quơ trên mặt bàn, lại không cẩn thận làm rơi chén trà. Cũng may công phu hắn ta tốt, giữa ánh sáng chớp lóe của đá lửa, Lưu Tự Đường đưa tay tiếp được cái chén, không để nó vỡ tan tành dưới đất. Hắn ta ngồi bên bàn, lúc này ánh mắt đã hơi thích ứng được với bóng tối. Hắn ta rót chén trà, một hơi cạn sạch, sau đó lại rót một chén nữa.

Chén trà còn chưa đến bên môi, chợt nghe phía sau vang lên tiếng cười khúc khích: “Ngốc chết đi được. Không ngờ một đại nhân như ngươi còn không bằng ta, làm việc hấp ta hấp tấp”

Lưu Tự Đường biết mình đã đánh thức Hề Thành, hắn ta quau đầu nói: “Tiểu tử hỗn xược, nửa đêm không ngủ, lại tới dạy dỗ ta”

Hắn ta nói chuyện không khách khí, trong giọng nói mang theo ý cười. Vì thế, Hề Thành vén chăn lên, đi chân trần đến bên bàn, ngồi cạnh Lưu Tự Đường: “Đại ca, ta thấy bảo kiếm kia của ngươi là thứ đồ tốt. Không biết ngươi có được từ đâu vậy?”

Lưu Tự Đường càng cười tươi hơn: “Thế nào, muốn có hả?”

Hề Thành kinh ngạc nhìn Lưu Tự Đường: “Người bằng lòng tặng ta?”

“Không có cửa đâu! Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết trên đời chỉ có duy nhất một thanh bảo kiếm này thôi và nó đang ở chỗ ta. Vì vậy, ta muốn khuyên ngươi sớm gạt bỏ cái suy nghĩ này đi”

Biết mình bị trêu đùa, Hề Thành bĩu môi: “Ta cũng chẳng thèm. Nói cho ngươi biết, ta có nhiều bảo vật lắm. Có dạ minh châu to thế này này” Hề Thành cầm chén trà lên: “Này, to như đáy cái chén này nè. Có thể chiếu rọi trong phòng sáng như ban ngày. Chắc chắn ngươi chưa từng thấy”

Lưu Tự Đường biết Hề Thành nói đùa, nhưng cũng không vạch trần. Hắn ta huých cùi chỏ vào Hề Thành: “Bảo vật lợi hại như vậy, ta ở hoàng cung cũng chưa từng thấy. Mau lấy ra để ta mở rộng tầm mắt, sau này cũng tiện khoe khoang với người khác”

Hề Thành gãi cái đầu không có bao nhiêu sợi tóc: “Tổ phụ cất nó rồi, ta… ta cũng không biết ông ấy để nó ở đâu. Đợi mai ta hỏi rõ rồi sẽ lấy cho ngươi xem”

Lưu Tự Đường đồng ý với Hề Thành, hắn ta mừng lắm. Bản thân hắn vốn tính trẻ con, gặp được trẻ con thật sự, nên rất tâm đầu ý hợp.

Hai người ngắm trăng uống trà, nhất thời rất mãn nguyện. Chẳng mấy chốc, Lưu Tự Đường đã quẳng những chuyện lạ gặp vào buổi sáng ra sau đầu, câu được câu chăng tán gẫu với Hề Thành.

“Có một cây cầu đầu làng các ngươi, gọi là cầu Lai Viễn. Ngươi biết lai lịch của nó không? Hôm nay ta đi qua đó, phát hiện nó không bắc qua sông mà một đầu là giữa sông, một đầu nối liền thôn trang. Ta thấy rất kỳ quái”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)