Hôm đó là một ngày đẹp trời. Ánh mặt trời rạng rỡ, không hề có chút gió nào. Bạch lão thái, tổ mẫu của Bạch Thiên Nhi đang giặt quần áo bên bờ sông, còn Bạch Tề Nhi thì đang bắt bướm, ngắt hoa dại trên bờBạch lão thái giặt một hồi, phát hiện không thấy bóng dáng đứa trẻ đâu. Nhưng rõ ràng vừa rồi vẫn còn nghe tiếng cười của Bạch Tề Nhi vang vọng đằng sau.
Bạch lão thái vội vàng đứng dậy, liên tục gọi tên Bạch Tề Nhi. Giọng nói lo lắng của bà thu hút những người dân thôn đang cày đất gần đó. Mọi người đều chạy tới giúp bà tìm Bạch Tề Nhi bên bờ sông. Thậm chí có vài thanh niên cường tráng còn cởi quần áo, định nhảy xuống sông tìm. Nhưng chính vào lúc này, đầu của Bạch Tề Nhi đột nhiên ló ra từ giữa sông. Búi tóc đen nhánh dập dềnh theo làn nước của cậu bé lay động lúc ẩn lúc hiện.
“Mau, ở đó, mau đi cứu người” Mọi người kinh ngạc nhao nhao hô lên.
Người phát hiện Bạch Tề Nhi là người đầu tiên nhảy vào sông, theo sau là bốn, năm người thanh niên trẻ tuổi. Có vài người kỹ năng bơi tốt, bơi về phía trước một chút, trong nháy mắt đã kéo gần khoảng cách bằng một thân người. Khi sắp tới gần Bạch Tề Nhi thì cơ thể Bạch Tề Nhi lại trôi về sau vài thước. Người bơi đầu đưa tay ra nhưng hoàn toàn không thể nắm được góc áo Bạch Tề Nhi.
Bây giờ ta vẫn nhớ cảnh tượng kỳ lạ ngày đó. Dân làng bơi về phía trước vài thước, Bạch Tề Nhi lại trôi về phía sau vài thước. Cứ thế đến sau cùng, dân làng đều mệt tới đứt hơi, nhưng vẫn không tóm được đứa trẻ. Có vài người bị chuột rút ở chân, chỉ đành bơi về bờ. Nhưng người bơi về đầu tiên là tiểu thúc thúc của Bạch Tề Nhi, cũng chính là con trai thứ hai của Bạch gia. Lúc đó, cậu ta mới mười lăm tuổi, thân thể cường tráng, nhẹ bẫng. Cậu ta ra sức chống lại lực nén của nước, một tay kéo được cháu trai của mình.
Thấy cảnh tượng này, người trên bờ đều thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ rằng đứa trẻ đã được cứu, nhưng điều khiến không ai ngờ được là, có một bàn tay khác vươn ra từ trong ống tay áo của Bạch Tề Nhi. Tất cả mọi người trong thôn đều biết bàn tay đó. Bởi vì bàn tay đó từng cào vào mặt băng, hy vọng có người có thể kéo mình lên, hy vọng bản thân không rơi vào trong sông băng rét thấu xương.
Dường như thời gian đã dừng lại, mọi người đều sững sờ, kể cả Bạch lão thái còn đang kêu khóc trên bờ vừa rồi. Ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm nhìn hai thúc cháu trên mặt sông. Không biết nên có phản ứng gì, cũng hoàn toàn không thể có bất cứ phản ứng nào trong tình huống này.
Lúc đó ta cũng ở trong đám người, cảm giác trong lòng mình rất lạnh. Ta nhìn bàn tay trắng xanh đó chậm rãi bò từ mu bàn tay của Bạch Tề Nhi tới tay của con trai thứ hai Bạch gia, sau đó đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu ta. Năm móng tay màu hồng tím trông rất chói mắt trong làn nước trắng sáng, ta nhìn năm móng tay đó cắm vào mu bàn tay cậu con trai út Bạch gia, bản thân ta cũng cảm giác như bị nó bắt, cả người cứng đờ.
“Cứu người, cứu người…” Cuối cùng Bạch lão thái cũng hoàn hồn. Bà bổ nhào tới bên bờ, hét lên như xé ruột xé gan.
Đám dân làng bị giật mình bởi tiếng gào thét này, họ do dự đi về phía sông, nhưng đi đến bờ thì không ai bước xuống. Lưỡng lự một hồi, có một người định nhảy xuống sông nhưng lại bị người vợ phía sau ôm chặt, sống chết không cho hắn ta đi. Ta biết, mọi người không phải thật sự muốn cứu người. Không ai bằng lòng tự nguyện hi sinh mạng sống bản thân để đổi lấy mạng cho người khác. Nghĩ tới đây, ta chợt hiểu ra. Từ đầu đến cuối, tất cả những điều này đều là cái kế nàng ta sắp đặt. Nàng ta muốn mọi người nhìn ra sự lạnh nhạt của lòng người. Nàng ta muốn khiến người khác giống với mình, nếm trải cảm giác tuyệt vọng này, cảm giác mất đi mạng sống trước ánh nhìn bàng quan của mọi người.
Cuồi cùng, hai người trong sông chìm xuống. Trước khi chìm xuống đáy, người con trai thứ hai của Bạch gia liều mạng dùng một bàn tay khác đập lên mặt nước. Cậu ta thét vọng về phía bờ với vẻ mặt hoảng sợ, nhưng tiếng “cứu” của cậu ta chẳng những không thể cứu mạng mình, trái lại còn khiến đám người co rúm, lui lại phía sau.
Sau này, nghe vài người dân đã xuống sông nói, thật ra khi Bạch Tề Nhi trôi trên mặt nước đã trở thành thi thể. Họ nhìn thấy hai mắt cậu bé nhắm chặt, không còn chút hơi thở nào. Họ còn nói, căn bản Bạch Tề Nhi chính là mồi câu của Lãnh tiểu thư để thu hút càng nhiều người mất mạng hơn, vì vậy nàng ta mới nâng Bạch Tề Nhi khỏi mặt nước. Cũng may trừ tiểu thúc của cậu bé, những người khác không bước vào cái bẫy đó của nàng ta.
“Nếu thật sự là thế thì Lãnh tiểu thư thật sự quá cực đoan. Tuy thấy chết mà không cứu là không hợp tình hợp lý, nhưng tình hình lúc đó của nàng ta cũng thật sự nguy cấp. Nếu mọi người đều xuống mặt băng thì có thể sẽ có nhiều người chết hơn. Nàng ta cũng không thể vì mình chết mà oán hận lên người khác, càng không thể lấy mạng người như thế chứ” Lưu Tự Đường thở dài.
“Đúng là như vậy” Hề bá vỗ đùi, thở dài.
“Vậy sau đó thì sao, nàng ta có xuất hiện nữa không?”
Hề bá nhìn điện thờ với ánh mắt hỗn loạn. “Mấy ngày sau, con dâu của Lưu gia được người ta phát hiện chết đuối trong vại nước nhà mình. Cảnh tượng chết của nàng ta rất kỳ quái. Cả người cuộn thành một đống nhỏ, chìm vào đáy vại. Xương đùi nàng ta đều bị bẻ gẫy, mềm nhũn, chất đống trên cơ thể. Có máu chảy ra từ mắt, mũi, miệng nàng ta, nhuộm đỏ cả mặt nước, đóng thành một lớp băng dày ở nửa phần trên vại nước. Chính lớp băng này đã nhấn chìm cả người nàng ta dưới đáy, khiến nàng ta không thể đứng dậy được”
“Ba án mạng liên tiếp xảy ra khiến dân làng vô cùng hoảng sợ. Vì thế, họ đã mời một thầy bói từ nơi khác tới ngay trong đêm và hỏi ông ta nên giải quyết thế nào”
“Ông ta bảo các người thiêu thi thể Lãnh tiểu thư rồi niêm phong vào trong hũ đựng tro cốt, sau đó thờ ở cầu vòm ta đi qua hôm nay, phải không?” Lưu Tự Đường hỏi.
Hề bá gật đầu: “Có điều thầy bói đó lại phải trả giá vì chuyện này. Con thuyền bị lật trên đường ông ta về, người rơi vào trong bùn dưới đáy sông, không sao thoát ra được. Nhưng oan hồn làm việc ác lại chỉ dừng ở đó, linh hồn của Lãnh tiểu thư không còn xuất hiện trong thôn nữa. Thời gian trôi qua, bọn ta cũng dần quên đi chuyện này. Cho đến khi ngươi xuất hiện và lại một lần nữa khơi gợi ký ức đau thương của mọi người, vì vậy chúng ta mới kinh hãi như thế”
Lưu Tự Đường đang định hỏi thêm thì chợt thấy một bóng đen thấp thoáng ngoài cửa. Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên. Hề bá nhìn ra ngoài cửa, lớn tiếng hỏi: “Bạch Dũng à?”
“Là ta, lão Phương. Ngài tiện ra ngoài chút không, có chút chuyện tìm ngài thương lượng” Người ngoài cửa nói.
Hề bá nhìn Lưu Tự Đường: “Chăn đệm đều mới thay, ngươi về nghỉ ngơi trước đi. Tối nay nhất định người trong thôn đều không ngủ được, ta ra ngoài xem rốt cuộc làm sao”
Lưu Tự Đường gật đầu, đứng dậy về phòng ngủ. Khi ra ngoài, Lưu Tự Đường bắt gặp Bạch Dũng đứng trong sân đợi Hề bá ra ngoài, nhìn thấy hắn ta, Bạch Dũng nhanh chóng cụp mắt, cũng không định chào hỏi.
Đột nhiên Lưu Tự Đường ý thức được, có lẽ Bạch Dũng chính là phụ thân Bạch Tề Nhi. Vì vậy, đương nhiên Bạch Dũng sẽ không có thiện cảm với hắn ta. Lưu Tự Đường cũng không tiện hỏi thêm gì mà quay đầu đi vào phòng ngủ.