Thọ Xuân.
“Khụ khụ khụ--!”
Viên Thuật nằm trên long sàng rộng lớn, ho khan đau đớn. Mỗi lần ho, sắc mặt hắn lại tái nhợt thêm một phần.
Chờ cho cơn ho dữ dội qua đi, hắn phải mất một lúc lâu mới lấy lại được sức, run rẩy đưa tay lên, giọng nói yếu ớt: “Mật ong, lấy mật ong cho trẫm...”
Thị nữ vội vàng bưng chén ngọc đặt trên khay, tiến lên hầu hạ Viên Thuật uống.
Viên Thuật chỉ mới uống một ngụm đã hất tung chén ngọc, đồng thời nhổ cả mật ong trong miệng ra, tức giận mắng: “Mật ong sao lại lạnh thế này!”
Thị nữ sợ hãi biến sắc, vội vàng quỳ rạp xuống đất, run rẩy nói: “Nô tỳ biết tội! Nô tỳ biết tội!”
“Người đâu!”
Viên Thuật tức giận đến cực điểm, lập tức gọi thị vệ, phẫn nộ nói: “Kéo tiện tỳ này xuống xử trảm cho trẫm!”
“Vâng!”
Thị vệ nghe vậy không nói hai lời, lôi thị nữ đáng thương đã sợ đến mức mặt mày tái mét ra ngoài.
Nghe tiếng khóc la dần xa, trên mặt những thị nữ khác trong tẩm cung đều lộ ra vẻ sợ hãi.
Đây đã là thị nữ thứ chín bị xử tử kể từ khi Viên Thuật trở về.
Chỉ cần làm việc có chút sơ suất, hoặc chọc cho Viên Thuật không vui, sẽ bị xử tử ngay lập tức.
“Đồ hạ tiện!” Viên Thuật vẫn chưa nguôi giận, hung hăng mắng một câu, sau đó mới lạnh lùng nhìn về phía mấy tên thị nữ khác trong đại điện: “Tất cả cút ra ngoài cho trẫm!
Các thị nữ như được đại xá, vội vàng lui ra khỏi tẩm cung.
Sau khi đuổi hết đám hạ nhân, Viên Thuật cảm thấy trước mắt choáng váng, lại nằm xuống, nhịn không được thở dài một hơi.
Sau khi trở về Thọ Xuân, hắn bắt đầu đổ bệnh, thường xuyên giật mình tỉnh giấc, thân thể cũng vì vậy mà ngày càng suy yếu, ho khan cả ngày lẫn đêm, tình trạng ngày càng tồi tệ.
Ngự y chẩn đoán nhiều lần cũng không rõ nguyên nhân, nhưng kỳ thực bản thân Viên Thuật cũng biết một chút.
“Tên gia nô ba họ đáng chết!”
Trong mắt Viên Thuật lóe lên vẻ oán hận, nhưng ẩn sâu bên dưới sự oán hận đó lại là nỗi sợ hãi tột cùng.
Ngày hôm đó ở trận chiến sông Hoài, Lữ Bố một mũi tên bắn chết Nhạc Tựu, đã khiến hắn kinh hãi tột độ; sau đó hắn lại suýt chút nữa bị Lữ Bố một kích chém đầu, điều này càng để lại bóng ma tâm lý rất lớn cho hắn.
Cho nên bây giờ chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt hắn sẽ hiện lên cái chết thê thảm của Nhạc Tựu, cả người lẫn ngựa bị đóng đinh trên mặt đất;
Còn có Lữ Bố toàn thân tắm máu, vung vẩy Phương Thiên Họa Kích, giống như ma thần lao về phía hắn.
Đây chính là nguyên nhân hắn bị bệnh, hoàn toàn là do bị Lữ Bố dọa cho sợ.
Muốn trị tận gốc căn bệnh này, chỉ có giết Lữ Bố!
“Sẽ có một ngày trẫm đích thân chém đầu tên gia nô ba họ này, nghiền xương thành tro để giải hận trong lòng!”
Viên Thuật oán hận nghĩ trong lòng, điều này khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Đúng lúc này, một tiếng kêu kinh hãi đột nhiên từ bên ngoài tẩm cung truyền đến: “Bệ hạ! Không xong rồi bệ hạ! Lữ Bố đánh tới rồi!”
“Cái gì?!”
Viên Thuật kinh hãi biến sắc, như cá chép lộn mình nhảy dựng lên khỏi giường, sau đó vừa lăn vừa bò chui xuống gầm giường.
Công công bước vào tẩm cung, nhìn thấy Viên Thuật đang chui xuống gầm giường, cả người đều sững sờ.
“Bệ hạ đang làm gì vậy?”
“Lữ Bố đánh tới rồi, ngươi nói xem trẫm đang làm gì?”
Viên Thuật kinh hoàng vạn trạng, trốn dưới gầm giường không dám ra.
Công công nghe vậy, cẩn thận nói: “Bệ, bệ hạ, Lữ Bố chưa đánh vào hoàng cung, chỉ là đại quân của hắn đóng quân ở ngoài thành mười dặm.”
Nghe vậy, sắc mặt Viên Thuật lập tức cứng đờ, sau đó có chút khó khăn chui ra từ dưới gầm giường.
Đứng dậy, hắn liền giáng cho tên công công một cái tát!
“Nếu không biết nói chuyện thì lần sau cắt lưỡi đi! Dù sao mọc trong miệng cũng vô dụng!”
Viên Thuật mặt đỏ bừng, chỉ cảm thấy mình quá mất mặt.
“Bệ hạ tha tội, bệ hạ tha tội...” Công công quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu.
Viên Thuật hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Tin tức lúc nào, đại tướng quân của trẫm hiện tại ở đâu?”
Đại tướng quân trong miệng hắn chính là Trương Tú.
Sau khi chạy thoát khỏi tay Lữ Bố, hắn liền phong cho Trương Tú làm đại tướng quân, thống lĩnh toàn bộ binh mã của Đại Thành quốc, lại thêm cửu tích*, được mang kiếm vào triều, vào triều không cần bái, tấu sự không xưng tên.
( chín loại ban thưởng tối cao của hoàng đế thời Hán triều, Tấn triều cho thần tử)
Công công cúi đầu đáp: “Bẩm bệ hạ, tin tức vừa mới truyền đến. Đại tướng quân hiện đang dẫn binh bố phòng.”
Viên Thuật nghe vậy, sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút.
Thọ Xuân được hắn kinh doanh vững chắc như bàn thạch, trong thành còn có lương thảo sung túc, đủ để chi viện cho đại quân dùng trong một năm.
Hơn nữa có Trương Tú trấn thủ, cho dù Lữ Bố có dũng mãnh đến đâu, trong thời gian ngắn cũng khó có thể công phá.
Tuy nhiên, Viên Thuật vẫn có chút không yên tâm, luôn cảm thấy bất an.
“Truyền chỉ của trẫm, triệu đại tướng quân vào cung!”
“Tuân chỉ!”
Công công xoay người chạy chậm ra khỏi tẩm cung.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, có tiếng áo giáp va chạm truyền đến.
Trương Tú mặc giáp bước vào.
“Mạt tướng Trương Tú, tham kiến bệ hạ!”
Nhìn thấy Trương Tú, trên mặt Viên Thuật lộ ra vẻ vui mừng: “Đại tướng quân đã đến rồi, người đâu, mau ban tọa cho đại tướng quân!”
Sau khi Trương Tú an tọa, mới hỏi: “Không biết bệ hạ triệu kiến mạt tướng có chuyện gì?”
Hắn vừa rồi còn đang tuần tra trên tường thành, sau khi nhận được triệu kiến của Viên Thuật liền vội vàng chạy tới, ngay cả áo giáp cũng chưa kịp cởi.
Viên Thuật vội vàng hỏi: “Đại tướng quân, trẫm nghe nói đại quân của Lữ Bố đánh tới, ngươi có tự tin giữ được Thọ Xuân không?”
Thọ Xuân là nơi ẩn náu cuối cùng của hắn, nếu Thọ Xuân bị công phá, vậy hắn thật sự là anh hùng mạt lộ, không còn nơi nào để đi.
Trương Tú đáp: “Bệ hạ yên tâm, Lữ Bố tuy mạnh, nhưng với thành trì kiên cố của Thọ Xuân, lại thêm binh sĩ đông đảo, lương thảo dồi dào, mạt tướng có tự tin có thể giữ được. Ít nhất là trong vòng một năm, Lữ Bố không công phá được.”
Được nghe câu trả lời này, Viên Thuật thở phào nhẹ nhõm.
Thọ Xuân có thể giữ được một năm, Lữ Bố lại không thể đánh một năm, hắn không thể nào có nhiều lương thảo như vậy.
Chỉ cần kiên thủ thành trì, chờ Lữ Bố hết lương thảo, nguy cơ sẽ tự khắc được giải trừ.
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Trương Tú lại khiến sắc mặt hắn tái mét.
“Chỉ là... thám báo của mạt tướng dò được, Tôn Sách, Tào Tháo cũng đã dẫn đại quân đến đây, đại quân của cả hai bên đều có số lượng vạn người, không bao lâu nữa sẽ binh lâm thành hạ.”