Tam Quốc: Trẫm Có Thể Đi Đến Bờ Bên Kia Không

Chương 92: Nhìn ai cũng ra phản tặc (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Hiện giờ Lữ Bố đã giúp hắn tiêu hao gần hết binh lực của Viên Thuật, song phương lại đang khai triển đại quyết chiến ở sông Hoài.

Cơ hội tốt như vậy mà không ra tay, còn đợi đến khi nào?

Chỉ cần lấy được huyện Thọ, là có thể cắt đứt đường lui của Viên Thuật.

Hiện tại năm vạn đại quân đường thủy không phải đơn độc tiến sâu, biên cảnh Dự Châu do Hạ Hầu Đôn thống lĩnh lúc này cũng đang án binh bất động, chỉ chờ sau khi công phá huyện Thọ, liền tiến về Dương Châu, đến lúc đó sẽ hình thành thế gọng kìm với đại quân do Tào Tháo thống lĩnh, nuốt trọn tam phương nhân mã của Viên Thuật, Viên Thiệu, cùng với Lữ Bố!

Có thể nói là kế sách nhất tiễn hạ tam điêu!

Tuân Du như có điều suy nghĩ hỏi: “Vậy chủ công cho rằng trận chiến này, Viên Thuật và Lữ Bố ai sẽ giành chiến thắng?”

“Ai thắng ai bại, liên quan gì đến ta?” Tào Tháo thản nhiên nói, “Bất kể bọn họ ai thắng ai bại, ta đều sẽ là người chiến thắng cuối cùng. Hai tên thất phu, chỉ uổng công làm áo cưới cho ta thôi!”

“Gù gù-”

Một tiếng chim kêu đột nhiên vang lên từ trong màn đêm.

Ngay sau đó, một con chim bồ câu đáp xuống lan can boong thuyền, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy trên chân chim bồ câu này được buộc một ống trúc nhỏ.

Đây là bồ câu đưa thư được huấn luyện đặc biệt trong quân.

Dùng để truyền tin tức khẩn cấp.

Tuân Du bước lên gỡ ống trúc được buộc trên chân chim bồ câu xuống, lấy ra một tờ giấy từ bên trong, mượn ánh trăng mà xem xét kỹ lưỡng, càng xem, trong mắt hắn càng lộ vẻ khiếp sợ.

“Có chuyện gì?” Tào Tháo thấy thế bèn lên tiếng hỏi.

Bồ câu đưa thư rất quý giá, tin tức có thể dùng bồ câu đưa thư để truyền đạt đều cực kỳ khẩn cấp, bình thường sẽ không sử dụng.

Có thể khiến Tuân Du thất sắc như vậy, nhất định là đã xảy ra đại sự.

“Chủ công…”

Tuân Du thở ra một hơi, vẻ mặt phức tạp nói: “Trong thư nói, Lữ Bố từ bên kia sông Hoài, bắn một mũi tên giết chết đại tướng dưới trướng Viên Thuật, khiến sĩ khí của quân địch đại giảm. Song phương đại chiến, Viên Thuật đại bại chạy trốn, tử thương vô số kể.”

“Ngươi nói cái gì?!” Tào Tháo nghe vậy trợn tròn mắt, đoạt lấy tờ giấy từ tay Tuân Du xem xét.

Sắc mặt hắn cũng dần trở nên khó coi, đồng thời còn xen lẫn sự khiếp sợ và khó tin.

“Bắn một mũi tên từ bên kia sông Hoài giết chết đại tướng của Viên Thuật?”

Tào Tháo ngẩng đầu nhìn dòng sông Hoài rộng lớn trước mặt, trong lòng chỉ cảm thấy hoang đường và vô căn cứ, chuyện này căn bản không thể nào!

Sông Hoài rộng lớn như vậy, đừng nói là bắn trúng người ở bờ bên kia, cho dù có bắn qua được cũng đã là không thể, trên đời này không ai có thể làm được chuyện như vậy!

Nhưng cho dù trong lòng Tào Tháo có cảm thấy hoang đường thế nào, thì trên thư viết rõ ràng như vậy, không thể nào là giả.

Tên mãng phu Lữ Bố kia, vậy mà lại dũng mãnh đến thế.

Tâm tình Tào Tháo lúc này giống như dòng nước sông Hoài đang cuồn cuộn bên dưới, thật lâu không thể bình tĩnh lại.

Hắn biết Lữ Bố dũng mãnh vô song thiên hạ.

Nhưng không ngờ vậy mà lại đến mức khó tin như vậy!

Bắn tên qua sông giết tướng địch, nói không ngoa, hành động vĩ đại này hoàn toàn có thể sánh ngang với Hạng Vũ bá vương nâng đỉnh!

Cũng khó trách Viên Thuật lại thua trận quyết chiến này.

Không phải hắn vô năng, mà là vì Lữ Bố quá mức cường hãn, một mũi tên kinh thiên trực tiếp bắn cho tam quân mất hết sĩ khí.

“Mũi tên này của Lữ Bố, quả thực là một biến số.”

Tào Tháo vẻ mặt phức tạp, nhịn không được cảm thán.

Sau đó, hắn cầm bức thư lên tiếp tục đọc, nội dung phía dưới khiến hắn lần nữa ngẩn người.

“Trương Tú mang quân cứu Viên Thuật?”

“Sao hắn lại ở đây?”

Nếu nói Lữ Bố bắn người cách sông mang đến cho Tào Tháo là sự chấn động, thì tin tức này lại khiến hắn tràn đầy nghi hoặc.

Chuyện Trương Tú chạy đến Dương Châu hắn đương nhiên biết.

Ban đầu còn tưởng đối phương là muốn thừa dịp loạn lạc ở Dương Châu, nhân cơ hội chiếm lấy một hai vùng đất; hoặc là đầu quân cho Tôn Sách ở Giang Đông, mong được an thân lập mệnh.

Nhưng ra tay cứu Viên Thuật là có ý gì?

Tuân Du nghĩ nghĩ, có hơi không dám khẳng định nói: “Chủ công, có phải hắn đã đầu phục Viên Thuật rồi không?”

Tào Tháo há hốc mồm, muốn phản bác, nhưng lại không hiểu sao lại cảm thấy lời Tuân Du nói dường như rất có khả năng.

Nếu không thì không cách nào giải thích được tại sao Trương Tú lại ra tay.

Im lặng một lúc lâu, Tào Tháo đập mạnh tay lên lan can, sắc mặt khó coi mắng: “Ta ở Uyển Thành, vậy mà lại bại bởi tên ngu xuẩn này!”

Các lộ chư hầu thiên hạ đều muốn thảo phạt Viên Thuật, vậy mà Trương Tú lại làm ngược lại, đây chẳng phải là ngu xuẩn thì là gì?

Mà hắn vậy mà lại bại bởi kẻ ngu xuẩn như vậy!

Tuân Du thấy Tào Tháo tức giận, vội vàng chuyển chủ đề: “Chủ công, chúng ta còn muốn tiếp tục công đánh huyện Thọ sao?”

Bây giờ đã xảy ra chuyện như vậy.

Kế hoạch đã định chắc chắn cũng phải thay đổi theo.

Nhưng Tào Tháo lại trầm mặt không đáp.

Tình thế trước mắt rối như tơ vò, nhất thời hắn cũng không có chủ ý, không biết nên làm thế nào cho phải, trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng.

“Trước tiên đưa đại quân tiến đến ngoại thành huyện Thọ.”

“Tiếp theo Lữ Bố chắc chắn cũng sẽ tiến đánh huyện Thọ, mà Trương Tú cứu Viên Thuật, ngoài huyện Thọ ra cũng không còn đường nào khác để chạy.”

“Chỉ có thể đi một bước tính một bước.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)