Tam Quốc: Trẫm Có Thể Đi Đến Bờ Bên Kia Không

Chương 91: Nhìn ai cũng ra phản tặc (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Lữ Bố giận dữ, đơn giản cho rằng Tào Tháo đến cướp công lao.

Nhưng Lưu Bị lại suy xét nhiều hơn.

Tào Tháo trước giờ vẫn án binh bất động, đợi đến khi bọn họ đánh cho Viên Thuật liên tiếp bại lui, cuối cùng khi triển khai quyết chiến mới xuất binh.

Điều này rõ ràng là muốn ngồi mát ăn bát vàng!

Song phương chạm mặt, tất nhiên sẽ có một phen đại chiến.

Cũng may hôm nay Lữ Bố đại phát thần uy, để bọn họ với thương vong nhỏ nhất giành được thắng lợi lớn trong chiến dịch vượt sông.

Nếu không, cho dù thắng bại, bọn họ cũng đều lực bất tòng tâm đối kháng với Tào quân vừa mới gia nhập chiến trường lại còn đang trong trạng thái toàn thịnh!

“Đại chiến với Viên Thuật, cơ bản đều là chúng ta ra sức. Giờ Tào Tháo lại xuất binh vào lúc này, mục đích đã rõ như ban ngày.”

Sắc mặt Lưu Bị rất khó coi, loại cảm giác bị người ta hớt tay trên quả thực không dễ chịu chút nào.

“Theo ta thấy, e là không chỉ có Tào Tháo. Tôn Sách chiếm cứ Giang Đông lục quận, sợ rằng cũng đã rục rịch rồi.”

Trần Cung thở dài một tiếng, lo lắng nói.

“Tào A Man chết tiệt, Tôn Sách chết tiệt, tất cả đều là nghịch tặc, gian tặc! Còn cả Lưu Biểu nữa, Viên Thuật xưng đế hắn lại không mảy may động tĩnh, thật uổng cho danh hiệu tông thân nhà Hán.”

Lữ Bố tức giận mắng chửi, trong lòng vô cùng bực bội, hiện giờ hắn nhìn ai cũng thấy giống phản tặc.

Tuy hắn không hiểu nhiều đạo lý lớn lao gì, nhưng cũng biết Tào Tháo hiện tại đến đây chính là muốn cướp công lao với hắn!

Muốn cướp đi công lao tru diệt ngụy đế ngập trời của hắn!

Còn Tôn Sách kia, lại là kẻ có dã tâm ngất trời muốn cướp địa bàn. Giống hệt phụ thân hắn Tôn Kiên, tuyệt đối không phải trung thần.

“Công Đài, không thể để Tào tặc giành trước, ngày mai bản tướng quân sẽ thống lĩnh đại quân đi bắt sống ngụy đế!”

Trần Cung nhìn ra, lần này chủ công nhà mình là thật sự nóng vội rồi.

Lưu Bị nghe vậy nói: “Không được a, Phụng Tiên, vừa mới trải qua một trận đại chiến, cần phải để tam quân tướng sĩ nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen mới được.”

“Lúc này ham công tiến bừa, chỉ khiến tam quân mệt mỏi, đến lúc đó nếu gặp phải đại quân Tào Tháo, làm sao có thể chống đỡ?”

Lữ Bố nghiến răng nói: “Chẳng lẽ bây giờ cứ ngồi yên ở đây sao?!”

Lưu Bị nói: “Giang Đông đã sớm bị Tôn Sách chiếm cứ, đường thủy có đại quân Tào Tháo tiến vào, mà Hoài Bắc lại bị chúng ta công chiếm, hiện giờ Trương Tú và Viên Thuật chỉ còn cách co cụm ở huyện Thọ mà thôi.”

Đại chiến thảo phạt Viên Thuật đến nay, Dương Châu cơ bản đã thất thủ toàn diện.

Hiện giờ cũng chỉ còn cái gọi là đại thành Thọ Xuân cùng với vài tòa thành trì xung quanh chưa bị công phá, bọn Viên Thuật ngoài Thọ Xuân ra căn bản không còn nơi nào để chạy.

“Chủ công, Lưu sứ quân nói rất đúng.” Trần Cung gật đầu tán thành phân tích của Lưu Bị, “Công đánh Thọ Xuân không thể nóng vội.”

“Thọ Xuân là nơi Viên Thuật cùng đường bí lối, nếu chúng ta là người tiên phong tiến đánh, tất sẽ gặp phải phản kích dữ dội, khiến đại quân thương vong thảm trọng, cuối cùng sợ là để Tào Tháo và Tôn Sách nhặt được tiện nghi.”

“Hiện giờ vẫn nên để tam quân tướng sĩ nghỉ ngơi chỉnh đốn, chậm rãi tiến quân, thu hoạch thắng lợi, đợi đến khi binh lâm thành Thọ Xuân quan sát động tĩnh của Tào quân rồi mới tính tiếp.”

Trần Cung hai ba câu liền định ra phương châm chiến lược tiếp theo.

Còn Lữ Bố, chỉ cần phụ trách thi hành là được.

“Ngụy đế, bản tướng quân nhất định phải bắt sống!”



Đêm xuống.

Nhưng trên sông Hoài lại có từng chiếc chiến thuyền khổng lồ xuôi dòng nước mà xuống.

Trên chiến thuyền, lá cờ lớn tung bay trong gió, là chữ “Tào”.

Chính là chiến thuyền của Tào Tháo!

Lúc này, trên boong chiếc chiến thuyền lớn nhất, Tào Tháo tựa lan can mà nhìn, ngắm nhìn phong cảnh sông Hoài dưới ánh trăng.

“Sông Hoài quả nhiên sóng to gió lớn.”

Tào Tháo cảm khái một tiếng, nhìn sang Tuân Du đang đứng bên cạnh, “Công Đạt, say sóng đỡ hơn chút nào chưa?”

Lần này hắn vì muốn nhanh chóng lên đường, đồng thời cũng là để tránh đụng độ với đại quân Viên Thiệu, Lữ Bố, nên mới đặc biệt lựa chọn đi đường thủy; Tuân Du lại không quen ngồi thuyền, từ lúc lên thuyền đã say sóng.

“Chủ công không cần lo lắng, ta… ọe!”

Lời còn chưa dứt, Tuân Du đã ghé vào lan can nôn mửa, dáng vẻ vô cùng chật vật.

“Hahaha!”

Tào Tháo cười ha ha, vừa vươn tay vỗ nhẹ lưng giúp hắn thuận khí, vừa cười nói: “Công Đạt nhịn thêm chút nữa, đợi lấy được Thọ Xuân, bắt sống ngụy đế, lúc trở về ta sẽ cùng ngươi đi đường bộ.”

Giọng điệu của hắn ung dung bình tĩnh, như thể thắng lợi đã nằm chắc trong tay.

Tuân Du dùng tay áo lau miệng, nghỉ ngơi một lát mới lên tiếng: “Chủ công có tự tin công phá huyện Thọ như vậy sao?”

Tào Tháo gật đầu: “Đó là đương nhiên, hiện giờ Lữ Bố, Viên Thuật giằng co ở sông Hoài, phòng thủ huyện Thọ chắc chắn trống rỗng; chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta đánh úp huyện Thọ!”

Từ sau khi thảo phạt Uyển Thành xong, hắn vẫn luôn chú ý đến tình hình chiến sự ở Dương Châu.

Trước đó không xuất binh, không phải vì không có ý với Dương Châu, mà là không muốn làm kẻ ra mặt trước;

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)