Tam Quốc: Trẫm Có Thể Đi Đến Bờ Bên Kia Không

Chương 90: Lữ bố: ta có thể làm đại tướng quân không?

Chương Trước Chương Tiếp

Không xa lại có một đội quân hùng hổ lao tới nơi này, lá cờ chữ “Trương” dựng lên là nền trắng chữ đen.

Là đại quân Trương Tú mang từ Uyển Thành đến!

Trương Tú mang theo Viên Thuật kéo dãn khoảng cách với Lữ Bố, lui về trước đội quân đang lao tới, nói: “Ta có tám trăm thiết kỵ ở đây, ngươi làm sao giết ta!”

Theo tính cách của Lữ Bố, cho dù đối mặt với tám trăm thiết kỵ cũng sẽ không chút e ngại nào.

Thế nhưng trước khi xuất chinh, Trần Cung đã dặn dò rất nhiều lần.

Hắn là chủ lực tiêu diệt Viên Thuật, nếu bị vây hãm trong thiết kỵ, lỡ như có sơ suất gì, kết quả vất vả lắm mới có được, liền đều bị Nhan Lương, Văn Xú nuốt trọn.

Vừa nghĩ đến Viên Thiệu và Viên Thuật là cùng một giuộc, Lữ Bố liền sắc mặt xanh mét.

Nếu Viên Thiệu thôn tính địa bàn của Viên Thuật, Thiên tử liền thật sự không còn một chút cơ hội nào.

Phương Thiên Họa Kích chỉ thẳng vào Viên Thuật, Lữ Bố vô cùng không cam lòng hét lớn: “Lão tặc, giữ cái đầu ngươi cho tốt, bản tướng quân không bao lâu nữa liền đến Thọ Xuân lấy!”

Nói xong, liền quay đầu ngựa rời khỏi nơi này.

Trương Tú thở phào một hơi.

Vừa rồi hắn thật sự sợ Lữ Bố liều mạng xông lên, mặc dù tám trăm thiết kỵ có thể giữ được Lữ Bố, nhưng tính mạng của hắn lại chưa chắc đã giữ được.

Quay đầu nói với Viên Thuật: “Bệ hạ mau lên ngựa, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này!”

“Được! Được!” Viên Thuật đã sớm hồn bay phách lạc, chỉ muốn nhanh chóng chạy về Thọ Xuân.

……

Sau khi Viên Thuật chạy trốn, trận chiến vượt sông vẫn chưa kết thúc, kéo dài đến tận chiều tối.

Đại quân của hắn chết và bị thương hơn hai vạn người, những người còn lại hoặc là tan rã, hoặc là bị bắt làm tù binh, sáu vạn đại quân cơ bản là toàn quân bị diệt.

Ngoài ra Kỷ Linh, Kiều Nhuy, Trương Huân, Lý Phong, Nhạc Tựu năm tên tướng lĩnh, cũng toàn bộ chết trận trong trận chiến này, không một ai sống sót.

Liên quân ba lộ do Lữ Bố làm chủ soái, mặc dù cũng có bảy, tám trăm người chết và bị thương, nhưng đây không hề nghi ngờ là một trận đại thắng.

Then chốt của trận chiến này chính là ở chỗ một mũi tên của Lữ Bố đã mang đến sự chênh lệch về sĩ khí của hai bên, cùng với các đại tướng Quan Vũ, Trương Phi, Nhan Lương, Văn Xú dẫn đầu xông trận tạo ra cơ hội.

Nếu không như vậy, e rằng trận chiến này cho dù có thể giành chiến thắng, ít nhất cũng phải chết và bị thương hơn vạn người.

Bờ nam sông Hoài, trong đại doanh trung quân.

Lữ Bố đang cùng Trần Cung, Lưu Bị trao đổi thông tin trên chiến trường.

Nhan Lương, Văn Xú và Trương Liêu dọn dẹp chiến trường.

Quan Vũ và Cao Thuận đi thu nạp tù binh.

Trương Phi suất lĩnh binh mã đuổi theo địch quân bỏ trốn.

“Công Đài, tại sao Trương Tú lại muốn cứu Viên Thuật?” Lữ Bố rất không hiểu hành vi của Trương Tú.

Hôm nay nếu không phải hắn mang theo tám trăm thiết kỵ đến, Viên Thuật đã sớm là hồn ma dưới kích của hắn!

Trần Cung vuốt râu, suy ngẫm một lát sau nói: “Trương Tú sau khi đại bại trước Tào Tháo ở Uyển Thành, lo lắng bị trả thù, liền dẫn quân đến nương tựa Viên Thuật, xuất hiện ở đây cũng không có gì kỳ quái. Nhưng vì sao hắn lại cứu Viên Thuật, ta nhất thời nữa khắc còn chưa nghĩ ra.”

Vừa nghe ngay cả Trần Cung cũng không hiểu, Lữ Bố liền dứt khoát không muốn nghĩ nữa, chỉ khá hối tiếc nói: “Suýt chút nữa, chỉ suýt chút nữa thôi, bản tướng quân liền có thể chém ngụy đế rồi !”

Chém giết ngụy đế, đó là công lao lớn đến nhường nào.

Đến lúc đó, Viên Thiệu còn có mặt mũi chiếm giữ chức đại tướng quân nữa sao?

Lưu Bị nghe vậy cười nói: “Tướng quân không cần tự trách, hôm nay vượt sông đại phá ngụy đế, tướng quân đương nhiên là đoạt công đầu. Hiện giờ ngụy đế đã là kẻ cô đơn trốn chui trốn nhủi, cho dù chạy thoát thì đã sao? Cũng chỉ là kẻ chết mà thôi.”

Hôm nay Lữ Bố ở bờ sông Hoài bắn ra một mũi tên kinh thiên động địa, đã để lại trong lòng hắn ấn tượng không thể nào quên lãng, còn chấn động hơn so với lúc trước ở cửa quân doanh bắn tên vào cái kích gấp trăm lần!

“Không giống, không giống, chưa hoàn thành công việc, bản tướng quân làm sao trở về phục mệnh với bệ hạ?” Lữ Bố lắc đầu thở dài, giữa hai hàng lông mày đầy ưu phiền.

Không lấy được đầu của Ngụy Đế, chức đại tướng quân của hắn e là không xong rồi.

Lữ Bố càng nghĩ càng tức, một chưởng đập vào mặt bàn: “Biết sớm như vậy thì một mũi tên kia đáng lẽ nên bắn vào Viên Thuật.”

Nhìn thấy Lữ Bố vẫn chìm đắm trong sự hối hận, Trần Cung không an ủi hắn, ngược lại rất vui mừng vì Lữ Bố nghe theo lời hắn, lấy bảo toàn bản thân làm chủ, không xông vào tám trăm thiết kỵ đuổi giết Viên Thuật.

Hắn quay người nói với Lưu Bị: “Làm phiền sứ quân phái người chú ý động tĩnh của Trương Tú, xem hắn muốn mang ngụy đế chạy trốn đến đâu.”

“Ngoài ra còn có một việc…Tào Tháo suất lĩnh năm vạn đại quân, từ đường thủy tiến vào cảnh nội Dương Châu, mục tiêu chắc là Thọ Xuân. Chúng ta phải cảnh giác.”

Lưu Bị còn chưa kịp nói, Lữ Bố liền nổi giận: “Tào tặc này lại dám đến tranh công!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)