Câu trả lời của Quách Gia rất khéo léo, không thể bắt bẻ.
Bất kể lý giải từ góc độ nào đều không sai.
Mà điều này lại khiến Giả Hủ rơi vào thế khó xử, bởi vì hắn không biết lời nói của Quách Gia, rốt cuộc là mang ý nghĩa nào.
“Hắn đang thử ta?”
Trong lòng Giả Hủ cũng mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Mấy ngày trước, việc hắn tiến cung bái kiến thiên tử đã truyền khắp thiên hạ, nhưng bề ngoài là đầu quân cho thiên tử, kỳ thực là hiệu lực cho Viên Thiệu, dù sao hiện tại Viên Thiệu mới là người nắm quyền thực sự, thiên tử không có thực quyền.
Hiện tại Quách Gia đột nhiên đến đây thăm dò hắn như vậy…
Chẳng lẽ đây là ý của Viên Thiệu?
Đang lúc Giả Hủ suy tư ý tứ sâu xa ẩn giấu sau câu nói của Quách Gia, quản gia trong phủ đi tới.
“Lão gia, cơm trưa đã chuẩn bị xong.”
Giả Hủ nghe vậy liền thu liễm suy nghĩ, cười nói với Quách Gia: “Phụng Hiếu, chúng ta dùng cơm trước đã.”
Quách Gia gật đầu: “Được.”
Thế là hai người cùng nhau đi dùng cơm.
Trên bàn cơm, cả hai đều ăn ý không nhắc lại cuộc đối thoại vừa rồi ở chính đường, mà là nói chuyện phiếm, tán gẫu về cục diện thiên hạ.
Nói chuyện một hồi liền nói đến chuyện thiên tử thật giả.
Giả Hủ hỏi Quách Gia một chút về việc Lưu Hiệp đã trốn thoát khỏi Hứa Đô đến thành Nghiệp như thế nào, mà Quách Gia cũng thành thật kể lại cho hắn nghe.
Nghe xong, Giả Hủ cảm khái: “Tào Tháo muốn hiệp thiên tử để hiệu lệnh chư hầu, có thể thấy dã tâm rất lớn, đã sớm có ý đồ bất thần.”
“Bệ hạ có thể trốn thoát khỏi Hứa Đô, thật sự là trời cao phù hộ.”
Quách Gia nói: “Đắc đạo giả đa trợ, thất đạo giả quả trợ; Thiên mệnh nhà Hán vẫn chưa tận, sao có thể là thứ mà Tào Tháo, Viên Thuật có thể thay thế? Không biết Quang lộc huân nghĩ sao?”
Ánh mắt Giả Hủ khẽ động, nâng chén rượu cười nói: “Lời Phụng Hiếu nói rất đúng, nghĩ đến năm đó Đổng Trác hoành hành ngang ngược, cuối cùng cũng rơi vào kết cục bị thiêu chết, chết không có chỗ chôn.”
“Tào Tháo, Viên Thuật còn kém xa Đổng Trác, sao có thể lật đổ thiên hạ nhà Hán? Hiện nay Viên Thuật binh bại như núi lở, diệt vong chỉ là chuyện sớm muộn.”
“Còn Tào Tháo, càng là bộ xương khô trong mộ!”
Nghe xong lời bình phẩm của Giả Hủ, Quách Gia gật đầu nói: “Không sai, hơn nữa hiện nay bệ hạ tuy còn trẻ tuổi, nhưng đã có tư chất minh quân; hiện tại lại được Quang lộc huân tương trợ, ngày sau nhất định có thể quét sạch những kẻ bất thần, tái tạo lại nhà Hán!”
“Những kẻ như Đổng Trác, Tào Tháo, chỉ có thể hoành hành nhất thời, tuyệt đối không thể lật đổ được cơ nghiệp nhà Hán!”
Giả Hủ vỗ tay tán thưởng: “Không sai! Phụng Hiếu thật sự là trung thần nhà Hán, ta kính Phụng Hiếu một ly!”
Nói xong, ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Quách Gia cũng nâng ly đáp lễ.
Rất nhanh bữa cơm đã kết thúc, bầu không khí trong bữa ăn vẫn rất tốt, Giả Hủ kinh ngạc khi Quách Gia tuổi còn trẻ mà kiến thức uyên bác, học rộng tài cao; Quách Gia thì bội phục tài năng và sự nhanh trí của Giả Hủ.
Sau bữa cơm, hai người như gặp được tri kỷ, lại tiếp tục trò chuyện rất lâu, cho đến khi trời tối.
Quách Gia từ chối lời mời ở lại phủ của Giả Hủ, hẹn lần sau sẽ đến bái kiến, sau đó mới mang theo men say, bước lên xe ngựa trở về.
Giả Hủ tiễn Quách Gia đến tận cổng phủ, tự tay đỡ Quách Gia lên xe, nhìn theo xe ngựa của hắn đi xa.
Tiễn Quách Gia đi rồi, hắn lại đứng lặng ở ngoài phủ rất lâu, sau đó mới xoay người trở về phủ.
Hôm nay Quách Gia cho hắn cảm giác rất kỳ quái.
Không giống như là đến thay Viên Thượng thuyết phục, ngược lại luôn cố ý vô tình nhắc đến thiên tử, thăm dò thái độ của hắn một cách gián tiếp.
Giống như…đến thuyết phục thay cho thiên tử.
“Chờ đã.”
Giả Hủ cảm giác mình đã nắm bắt được điều gì đó, hắn không khỏi nhớ lại lần trước Viên Hi đến bái kiến hắn, đã nói với hắn những lời này.
“Lần trước vãn bối muốn kết thông gia với Chân thị, chính là hắn đã hiến kế cho Viên Thượng, dùng kế phá hoại hôn sự này, hãm hại vãn bối!”
Chân thị, Chân thị …
Chẳng phải nữ nhi Chân thị hiện đang ở trong cung sao?
Nghĩ đến đây, Giả Hủ bỗng chốc tỉnh rượu, trên khuôn mặt mũm mĩm hiện lên vẻ kinh ngạc, ánh mắt phức tạp.
Chẳng lẽ vị Quách Phụng Hiếu này.
Thật sự là thuyết khách của thiên tử?
…
Trong xe ngựa.
Quách Gia vốn giả vờ say rượu, lúc này lại ngồi dậy, ánh mắt sáng quắc, nào có nửa điểm say xỉn?
Hắn bình thường rất thích uống rượu, những ly rượu vừa rồi ở phủ Giả Hủ đối với hắn căn bản không tính là gì, làm sao có thể khiến hắn say được. Chỉ là cố ý giả vờ mà thôi.
“Phù…”
Thở ra một hơi rượu nồng nặc, Quách Gia bắt đầu hồi tưởng lại những lời thăm dò qua lại với Giả Hủ ở phủ hắn, cùng với những sơ hở mà mình cố ý để lộ ra.
Hắn tin tưởng với trí tuệ của Giả Hủ, sẽ không thể không nhận ra, sau khi suy nghĩ lại những hành động của hắn trong khoảng thời gian gần đây, hẳn là sẽ có kết luận.
Nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Giả Hủ có thể dựa vào những manh mối này, cùng với những lời đối thoại với hắn hôm nay, suy đoán ra hắn có lẽ có liên quan đến thiên tử.
Nhưng cũng không đủ để làm bằng chứng uy hiếp.
“Hy vọng hắn là người có thể lôi kéo.”
Quách Gia thở dài, xoa xoa thái dương, cảm thấy có hơi mệt mỏi.
Thăm dò qua lại với người như Giả Hủ, thật sự là một việc rất hao tâm tổn trí, quá mệt mỏi.
Xe ngựa rất nhanh đã dừng lại trước phủ đệ của Quách Gia.
Quách Gia trở về nhà, lại phát hiện Viên Thượng thế mà lại ở trong nhà mình, nhìn thấy hắn liền lập tức đứng dậy nghênh đón.
“Tiên sinh, đã thuyết phục được Quang lộc huân chưa?”
Viên Thượng tràn đầy mong đợi hỏi.
Hắn đã sớm đến đây chờ rồi, chính là muốn nghe ngóng xem kết quả thuyết phục Giả Hủ của Quách Gia như thế nào, có thành công hay không.
Đối mặt với sự mong đợi của Viên Thượng, Quách Gia đáp: “Quang lộc huân đã nhận lễ vật, nhưng lại nói không muốn tham gia vào cuộc tranh đấu giữa Tam công tử và Nhị công tử.”
“Hắn là người bo bo giữ mình, hiện tại vừa mới đến thành Nghiệp, gia nhập vào dưới trướng Đại tướng quân, phản ứng như vậy cũng là chuyện bình thường.”
Viên Thượng nghe vậy, vẻ mặt tỏ ra thất vọng, nhưng sau khi nghĩ lại, Giả Hủ cũng không tiếp nhận mời chào của Viên Hy, tâm trạng lại trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, lần nữa lộ ra nụ cười.
Lúc này hắn mới chú ý tới Quách Gia toàn thân đầy mùi rượu, liền tò mò hỏi: “Tiên sinh đã dùng cơm ở phủ Giả Hủ rồi sao?”
“Đúng vậy.”
Quách Gia không phủ nhận, đáp: “Ta và Quang lộc huân vừa gặp đã như quen biết từ lâu, trò chuyện rất vui vẻ.”
“Tốt!”
Viên Thượng mừng rỡ, vỗ vai Quách Gia nói: “Có thể kết giao với Quang lộc huân, có trăm lợi mà không một hại!”
“Tiên sinh sau này phải thường xuyên qua lại với Quang lộc huân, nói không chừng có một ngày có thể lôi kéo được hắn, trở thành trợ thủ đắc lực cho bản công tử!”
Quách Gia mỉm cười nói: “Tam công tử cứ yên tâm.”
Ngày sau hắn nhất định sẽ thường xuyên qua lại với Giả Hủ.
Nhưng lại không phải vì ngươi.
Thế nhưng, Viên Thượng đang chìm đắm trong niềm vui sướng, lại hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt sâu xa của Quách Gia.
Mặt trời treo trên đỉnh núi xa xa dần dần lặn xuống, ánh hoàng hôn chiếu xuống kéo bóng Quách Gia dài thật dài, bao phủ cả người Viên Thượng trong đó.