“Bệ hạ, than củi người muốn đã lấy đến rồi.” Thái giám cung kính bưng bát nhỏ đến.
Trong bát nhỏ chính là than củi.
Lưu Hiệp tùy ý lấy ra một cục than có kích cỡ vừa phải, sau đó cúi người xuống đất mài, rất nhanh đã mài nhọn một đầu.
Sau đó hắn ngẩng đầu lên nói với Chân Mật: “Nàng đứng im đừng nhúc nhích.”
“A… Vâng, bệ hạ.”
Chân Mật tuy không hiểu Lưu Hiệp muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời y, đứng im tại chỗ, không dám động đậy.
Ngay sau đó nàng liền thấy Lưu Hiệp tùy tay kéo một tờ giấy vẽ trải lên bàn, cầm bút than bắt đầu vẽ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
“Bệ hạ đang vẽ ta sao? Than củi cũng có thể dùng để vẽ tranh sao?”
Chân Mật chớp chớp mắt, trong lòng tràn đầy tò mò.
Nàng từng nghe nói một số người đọc sách nhà nghèo sẽ dùng than củi làm bút luyện chữ, nhưng chưa từng nghe nói than củi còn có thể dùng để vẽ tranh.
Phải biết là than củi có kết cấu dễ vỡ, hơn nữa còn dễ bị rơi bụi, dùng để luyện chữ thì còn được, nhưng vẽ tranh là việc tỉ mỉ, dùng than củi thì căn bản không thể nào làm được.
Một lúc sau, Lưu Hiệp ném bút than trong tay xuống, nhận lấy khăn lụa từ tay thái giám lau lau tay, nói với Chân Mật: “Xong rồi, nàng đến xem thử thế nào.”
Giấy thời đại này thật sự không được, dù là loại giấy tơ lụa tốt nhất, thì chất lượng cũng quá kém, ít nhất là không thể dùng than củi để vẽ phác họa.
Cuối cùng vẫn phải để cung nữ lấy một miếng vải, vẽ lên vải.
Chân Mật với tâm trạng nghi hoặc bước tới, khi nhìn thấy bức tranh trên bàn của Lưu Hiệp, nàng liền nhịn không được che miệng, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ khó tin!
“Sao có thể…”
Lúc này Chân Mật vô cùng kinh ngạc, bởi vì Lưu Hiệp vậy mà lại dùng than củi vẽ được dung mạo của nàng!
Tuy chỉ có phần thân trên, hơn nữa một số chi tiết cũng rất thô sơ, nhưng dung mạo, thần thái thậm chí là ánh mắt của nàng đều không sai một ly, cả người như bước ra từ trong tranh.
Thật sự là thần lai chi bút!
Chân Mật nhịn không được cầm tờ giấy vẽ lên, tỉ mỉ quan sát, càng xem càng cảm thấy bút pháp này thật sự kinh người, không chỉ giống về hình dáng mà còn toát lên cả thần thái!
Tuy nhiên Lưu Hiệp lại lắc đầu thở dài: “Lâu rồi không vẽ, kỹ thuật thụt lùi nhiều quá, bức tranh này vẫn nên xé đi, kẻo lại xấu mặt.”
Nói xong liền đưa tay muốn lấy bức tranh kia.
“Đừng!”
Chân Mật lập tức biến sắc, cũng không quan tâm đến lễ nghi gì nữa, né tránh tay Lưu Hiệp, giấu tờ giấy vẽ ra sau lưng.
“Xin bệ hạ bớt giận, bức tranh sống động như thật như vậy, sao có thể hủy hoại…”
Nàng rất thích bức tranh này, hơn nữa lại là một kỹ thuật vẽ tranh mà nàng chưa từng thấy qua.
Nếu để Lưu Hiệp xé đi, nàng sẽ rất tiếc.
Lưu Hiệp nhẹ nhàng nắm lấy tay Chân Mật, dịu dàng nhìn nàng: “Nhưng trẫm cảm thấy, dung mạo trong tranh, còn thua kém dung nhan của nàng vạn phần.”
Người Chân Mật khẽ run lên, sau đó khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt đỏ bừng.
“Bệ hạ, điều này, điều này…”
Ánh mắt Chân Mật né tránh, không dám nhìn thẳng Lưu Hiệp, ấp a ấp úng đến mức không nói nên lời.
Nàng chỉ cảm thấy nhịp tim của mình ngày càng nhanh.
Nàng chưa từng nghe qua những lời như vậy.
Vẻ mặt e thẹn của Chân Mật khiến Lưu Hiệp hiểu được hàm nghĩa của bốn chữ “bế nguyệt tu hoa”, thì ra không phải là so sánh ẩn dụ, mà là tính từ!
Kiếp trước sao cứ phải làm thanh niên văn nghệ, chính là vì thuận tiện tán gái.
Vất vả học vẽ, không tán đổ được em gái hiện đại, ngược lại khiến cho Lạc Thần thời cổ động lòng.
Chẳng phải điều này chứng minh con gái hiện đại còn khó theo đuổi hơn cả Lạc Thần sao?
“Nếu nàng thích, vậy bức tranh này liền ban thưởng cho nàng.”
Lưu Hiệp nói xong liền xoay người rời khỏi hậu hoa viên, y biết Chân Mật bị trêu chọc đến mức rất xấu hổ, ở lại đây chỉ khiến nàng ấy không biết làm sao.
Chi bằng trêu chọc xong liền chạy, để nàng ấy ở lại từ từ hồi tưởng.
Nhìn thấy bóng lưng Lưu Hiệp biến mất, Chân Mật như trút được gánh nặng, vô lực dựa vào bàn, nhưng từ sắc hồng trên mặt vẫn chưa tan đi có thể thấy được tâm trạng của nàng hiện giờ vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Mãi cho đến rất lâu sau, nàng mới hơi khống chế được sự e thẹn trong lòng, lấy bức tranh giấu sau lưng ra.
Nhìn bản thân sống động như thật trong tranh, trong lòng Chân Mật dâng lên một tia hạnh phúc nho nhỏ, nhịn không được mỉm cười.
Trong khoảnh khắc ấy, tất cả hoa cỏ trong vườn đều trở nên nhạt nhòa.
…
Lưu Hiệp sau khi vội vàng rời khỏi hậu hoa viên, trái tim cũng đập liên hồi.
Sức sát thương của dung nhan Chân Mật thật sự quá lớn, Chân Mật e thẹn lại càng là bom nguyên tử!
“Kinh khủng, quá kinh khủng.”
Y không thể bị Chân Mật mê hoặc, nếu không sau này làm sao che giấu được bí mật? Phải biết rằng Chân Mật là người của Chân gia!
Trong lịch sử nàng ấy trước gả cho Viên Hi sau đó gả cho Tào Tháo, chuyện này mà nói không có người nhà nàng ấy nhúng tay, Lưu Hiệp không tin.
Y không ngừng tự nhủ trong lòng, không thể bởi vì Chân Mật xinh đẹp mà động lòng với nàng, chỉ có thể động thân thể chứ không thể động tâm.
Phải làm tra nam sigma! (nhìn quyền lực, tài sản, nữ nhân như cặn bã, không động lòng vì nữ nhân)
…
Thành Nghiệp, một phủ đệ nào đó.
“Ngươi nói Viên Hi đi bái kiến Giả Hủ, hơn nữa còn tặng lễ vật hậu hĩnh cho Giả Hủ?!”
Sắc mặt Viên Thượng biến đổi, nhìn chằm chằm thị vệ trước mặt.
Tên thị vệ cúi đầu, cung kính đáp: “Bẩm tam công tử, thuộc hạ vẫn luôn giám sát gần phủ đệ của nhị công tử, hôm qua nhị công tử đúng là có đi bái kiến phủ Quang lộc huân.”
“Sau khi từ phủ Quang lộc huân trở về, nhị công tử có vẻ rất vui mừng, ngay trong ngày hôm đó liền cho người đưa mấy chục rương quà đến phủ Giả Hủ.”
Nghe xong những lời này, sắc mặt Viên Thượng âm tình bất định.
Giả Hủ là nhân tài mà phụ thân hắn gần đây mới mời chào được, hơn nữa còn vô cùng coi trọng, ban thưởng đủ điều, ngay cả Thư Thụ cũng không sánh bằng!
Mấy ngày nay người đến bái kiến Giả Hủ quá nhiều, hắn vốn định đợi thêm vài ngày nữa rồi mới đến bái kiến, không ngờ lại xảy ra chuyện Viên Hi chen ngang như vậy.
“Chẳng lẽ hắn đã lôi kéo được Giả Hủ rồi sao?”
Trong lòng Viên Thượng lóe lên một suy nghĩ không hay.
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Nếu không phải như vậy, tại sao sau khi Viên Hi từ phủ Giả Hủ trở về lại vui mừng như vậy, hơn nữa còn đưa đến mấy chục rương quà?
Cho dù không lôi kéo được Giả Hủ, thì đối phương nhất định cũng đã hứa hẹn điều gì đó với hắn, nếu không Viên Hi làm sao có thể cam tâm tình nguyện bỏ ra nhiều như vậy!
“Không được, ta cũng phải đi bái kiến vị Quang lộc huân này một chuyến!” Nghĩ đến đây, Viên Thượng lập tức quyết định.
Sau đó hắn nói với Quách Gia bên cạnh: “Tiên sinh, phiền tiên sinh đi chuẩn bị cho ta một phần lễ vật hậu hĩnh, hôm nay ta sẽ đi bái kiến Quang lộc huân!”
Tuy nhiên Quách Gia lại lắc đầu: “Tam công tử, bái kiến Quang lộc huân, sao cần ngài phải đích thân đi chứ?”
“Nếu để chủ công biết được ngài và nhị công tử ngang nhiên lôi kéo người khác, e là sẽ không vui, việc này rất không ổn.”
Viên Thiệu tuy không để ý việc các con trai tranh giành với nhau.
Nhưng công khai lôi kéo mưu sĩ võ tướng là có ý gì?
Có thể làm, nhưng không thể làm phô trương như vậy, lão tử ta còn sống sờ sờ ra đấy!
Viên Thượng có chút do dự, hắn biết Quách Gia nói có lý, nhưng vẫn không cam lòng, hỏi: “Chẳng lẽ cứ để mặc nhị ca lôi kéo Giả Hủ sao?”
“Giả Hủ hiện tại rất được phụ thân coi trọng, nếu bị nhị ca lôi kéo, đối với ta rất bất lợi!”
Hắn không cam tâm chỉ trơ mắt nhìn như vậy.
Giả Hủ hiện giờ ở chỗ Viên Thiệu rất có tiếng nói, chỉ cần nói đỡ cho ai vài câu, là có thể ảnh hưởng đến quyết định của Viên Thiệu!
“Công tử đừng nóng vội.” Ánh mắt Quách Gia lóe lên, mỉm cười nói: “Mọi chuyện, cứ giao cho ta. Để ta thay tam công tử đi bái kiến vị Quang lộc huân này.”