Tào Tháo chính là một người cố chấp như vậy.
Một mặt thống hận người khác nhìn ra tâm tư trong lòng hắn, hoài nghi tất cả mọi người; một mặt lại hy vọng có người có thể thuận theo tâm ý của hắn mà hiến kế.
Tào Tháo ánh mắt sâu thẳm, nhìn chằm chằm Hứa Du hồi lâu.
Cuối cùng hắn buông tay ra lạnh lùng ngồi xuống.
“Như vậy mới đúng chứ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây