Nhìn doanh trướng trống rỗng, Viên Thiệu nhịn không được xoa xoa huyệt thái dương, gần đây chiến sự kịch liệt, gã đã thật lâu không được ngủ một giấc yên ổn.
Mà ngay lúc này, bên ngoài lều có bóng người lay động.
Thư Thụ và Điền Phong liền cùng nhau đi vào doanh trướng, trên mặt hai người đều mang theo vẻ nặng nề và bi thương, mà hốc mắt Thư Thụ lại càng hơi đỏ lên.
“Công Dữ, Nguyên Hạo, hai người muộn như vậy còn tới đây làm gì?”
Viên Thiệu buông thư từ trong tay xuống, khoác áo choàng xuống giường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây