Khổng Dung đầy vẻ chua xót, ông ta làm sao không biết không phân biệt được thật giả, không cho thiên hạ một lời giải thích, ông ta sẽ bị tiếng xấu.
Hai vị Thiên tử, nhất định một thật một giả. Ông ta không phân biệt thật giả, thiên hạ chắc chắn sẽ cho rằng ông ta bị Tào Tháo hoặc Viên Thiệu mua chuộc, hoặc là sợ chết không dám đắc tội với hai người này.
“Đừng vội hồ ngôn loạn ngữ!” Lưu Hiệp vẫn còn tức giận, cho rằng Khổng Dung đang nguỵ biện, “Trẫm với phụ hoàng còn có khác biệt về ngoại hình, huống chi là người ngoài?”
Khổng Dung giơ mấy ngón tay lên, “Bệ hạ minh giám, thần nguyện lấy danh nghĩa của tổ tiên Khổng Khâu mà thề với trời, nếu có lời nói dối nửa lời, xin cho thần vạn tiễn xuyên tâm mà chết.”
Lời nói vừa dứt, Chính Dương điện náo loạn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây