Thấy Lưu Anh không dám nói, Lữ Linh Khởi bèn quay sang hỏi Lưu Hiệp. Lưu Hiệp liền kể lại đơn giản cho Lữ Linh Khởi nghe những gì y vừa thấy trong Ngự hoa viên.
Lưu Anh thút thít, cúi đầu không dám nhìn Lữ Linh Khởi, tay nhỏ nắm chặt vạt áo, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Con... con chỉ đang chơi...”
“Chơi?”
Lữ Linh Khởi nhíu mày, giọng điệu càng thêm nghiêm khắc: “Con cưỡi trên lưng hoạn quan, cầm gậy gỗ đánh người, thế gọi là chơi? Con là Trưởng công chúa, sao có thể không hiểu quy củ như vậy!”
Lưu Anh bị mẫu thân quở trách càng thêm sợ hãi, nước mắt không ngừng rơi xuống, nhưng nàng không dám khóc thành tiếng, chỉ cắn môi, vai run lên bần bật.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây