Chiến sự ở Ích Châu, Lữ Bố đương nhiên có nghe nói. Tuy đại bại Tào Hưu, Tào Hồng, nhưng công lao lại thuộc về ba người Lưu Bị và Quan Vũ, Trương Phi, Trương Cáp cũng có phần, duy chỉ có Trương Liêu không có chút chiến công nào. Vì vậy hắn mới mỉa mai như thế.
Trương Liêu thần sắc không đổi, thản nhiên nói: “Chiến sự bên Ích Châu quá nhẹ nhàng, ta nghe nói ngươi mãi không công phá được Giang Hạ, nên đặc biệt đến đây trợ giúp ngươi.”
“Chỉ tiếc lương thảo trong thành Giang Hạ không đủ, Tào Nhân, Hạ Hầu Uyên không thể kiên trì đến khi ta đến, mới để ngươi nhặt được món hời.”
Lời đáp trả của Trương Liêu không hề khách khí. Ý tứ chính là Lữ Bố có thể công phá thành Giang Hạ hoàn toàn là do Tào Nhân, Hạ Hầu Uyên bên trong hết lương thảo, mới để ngươi chiếm được tiện nghi.
“Hừ hừ, nói hay lắm! Muốn so thử một chút không?” Lữ Bố cười gằn, nắm chặt tay kêu răng rắc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây