Lữ Phạm bước vào đại sảnh, ngoảnh đầu nhìn đám người qua lại vận chuyển vật dụng trong sân, gượng cười một tiếng, tiến đến trước mặt Chu Trị, rót cho hắn một chén rượu, khẽ nói: “Chu tướng quân, ta biết ngài được chủ công trọng dụng, tính tình cương trực. Nhưng có những việc, chi bằng nhắm một mắt, mở một mắt cho qua!”
“Những thứ này đều là vật dụng cho hôn lễ của Tam tướng quân, do Từ gia phái người đưa tới. Từ thị, cháu gái của tộc trưởng Từ Côn, là khuê tú danh giá. Từ gia lo nàng chịu thiệt thòi, nên sai người mang những thứ này đến. Tam tướng quân nói rằng nhà mình chật hẹp, không tiện chứa đồ, nên mới trưng dụng phủ nha. Ta đã dọn sẵn một số phòng ốc, dành riêng để Tam tướng quân cất giữ đồ đạc. Hơn nữa, việc này cũng không quá ảnh hưởng đến công việc của quan viên.”
Sắc mặt Chu Trị âm trầm như sắp nhỏ nước, nghiêm giọng nói: “Công vật tư dụng, ngươi lại bảo ta nhắm một mắt, mở một mắt? Khi Thiếu chúa còn tại thế, ngươi là cốt cán của người, vậy mà nay lại trở thành kẻ như thế này? Lữ Phạm! Ngươi khiến ta quá thất vọng! Ngươi khiến chủ công quá thất vọng! Hiện nay chủ công mới tiếp quản ngôi vị Giang Đông, đang nỗ lực làm gương sáng cho mọi người. Ngươi, kẻ từng được Thiếu chúa trọng dụng, lại dung túng Tam tướng quân làm chuyện hoang đường như vậy!”
Lữ Phạm thấy Chu Trị giận đến râu tóc dựng ngược, khẽ thở dài, cẩn thận cởi ngoại y, kéo áo trong lên, để lộ vùng bụng. Trên bụng hắn là một mảng bầm tím lớn. Chu Trị sắc mặt âm trầm thoáng hiện vẻ nghi hoặc, hỏi: “Chuyện gì đây?”
Lữ Phạm cười khổ, nói: “Tam tướng quân đấy! Trước đây, khi Tam tướng quân muốn đưa đồ vào phủ, ta thân là Thái thú Đan Dương, đã ra mặt ngăn cản. Kết quả, như ngài thấy, ta bị Tam tướng quân đá một cước.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây