Tam Quốc: Phu Nhân, Ta Là Người Đứng Đắn

Chương 73: Phu nhân: dùng thân phận bên lề nhập vào chân gia?

Chương Trước Chương Tiếp

Bộ khúc trong viện lạc chưa về.

Họ vẫn theo bố trí của Triệu Vân, tuần tra khắp nơi.

Tuy đại quân Khúc Nghĩa đã rút, nhưng mọi người lo họ đi mà quay lại.

Trương Toại một mình ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lúc, rồi cởi hết áo trên, một mình luyện thêm.

Luyện xong, lần này kích hoạt tỷ lệ bạo kích, tăng thêm 0.3 cân sức lực.

Đêm tối dần.

Thời tiết hôm nay có chút oi bức, không có ánh trăng.

Trên trời treo vài ngôi sao, xung quanh lại rất tối.

Trương Toại không mặc áo, định ra ngồi cạnh giếng cổ, hong khô mồ hôi, rồi tắm mát.

Hôm nay tuy mấy người phu nhân và nhị tiểu thư đã ra khỏi địa đạo,n hưng Chân phủ vẫn trong trạng thái giới nghiêm.

Vậy nên, hắn đoán Hồng Ngọc và ngũ tiểu thư Chân Dung sẽ không đến đưa đồ ăn.

Tự nhiên, không cần mặc áo làm gì.

Tắm xong, về thẳng vẽ tranh.

Trước đó đã hứa với Triệu Vân và đám bộ khúc, sẽ vẽ “hoạt họa mỹ nữ” cho họ xem.

Ở thời Hán mạt này, chữ tín rất quan trọng.

Trương Toại muốn tiếp tục hỗn ở Chân gia, thì chữ tín không thể ném.

Ngồi cạnh giếng cổ, Trương Toại thổi gió mát, mồ hôi sắp khô, thì thấy một ánh đèn lóe lên.

Trương Toại mừng thầm.

Hồng Ngọc sao?

Ngũ tiểu thư đến tìm mình, không bao giờ cầm đèn.

Thời điểm này, chỉ có thể là Hồng Ngọc.

Hồng Ngọc tiểu nha đầu này, không hổ là nữ nhân mình chọn.

Vừa ra ngoài, đã nghĩ mang đồ ăn đến cho mình.

Nghĩ mấy ngày nay chưa có cơ hội đơn độc ở chung, Trương Toại tiến lên đón.

Hôm nay phải nắm tay nhỏ của nàng!

Nhưng chưa đi được bao lâu, Trương Toại cứng đờ bước chân.

Người đến đúng là có Hồng Ngọc.

Hồng Ngọc cũng cầm đèn.

Nhưng không chỉ có Hồng Ngọc.

Bên cạnh Hồng Ngọc, phu nhân cũng cứng người, đôi mắt đẹp khẽ co lại.

Bà làm sao ngờ được, Trương Toại lại trần trụi nửa thân trên mà ra đây!

Trương Toại ngẩn ra, vừa hoảng loạn xoay người chạy nhanh vào bóng tối, vừa nói: “ Phu nhân, ngài nghe ta giảo biện, ta không biết là ngài, ta tưởng là ngũ tiểu thư. ”

Dù sao, phu nhân, nhị tiểu thư, Hồng Ngọc đều biết ngũ tiểu thư tối hay mang đồ ăn cho hắn.

Hồng Ngọc cũng nuốt nước bọt, căng thẳng nhìn phu nhân.

Phu nhân cắn môi đỏ, dưới ánh đèn mờ, cổ trắng như tuyết thoáng ửng hồng.

Rốt cuộc, bà vẫn bình tĩnh đứng yên tại chỗ.

Trương Toại về viện lạc bộ khúc, vội khoác áo, rồi quay lại, ngượng ngùng: “Phu nhân, khuya thế này, ngài, ngài tìm ta thì cứ sai người gọi ta qua là được.”

Hồng Ngọc liếc Trương Toại, trách: “Phu nhân khuya khoắt gọi ngươi qua, để người ta biết, phu nhân giải thích sao nổi? Có miệng cũng khó biện.”

Trương Toại vội phụ họa: “Đúng đúng đúng, ta đúng là đầu heo.”

---

Hồng Ngọc liếc nhìn phu nhân.

Thấy phu nhân bên cạnh thần sắc điềm nhiên, không có dấu hiệu nổi giận, nàng cũng âm thầm thở phào.

Nàng có chút bực bội trừng mắt nhìn Trương Toại.

Khuya khoắt thế này, lại không chịu mặc áo!

Nhưng nghĩ đến dáng vẻ hắn vừa nãy vội vàng chạy đến, Hồng Ngọc trong lòng lại thấy dễ chịu hơn chút ít.

Tên sắc lang này, chắc chắn tưởng mình một mình mang đồ ăn đến cho hắn.

Mấy ngày nay, buổi tối, chỉ có mình và ngũ tiểu thư tìm hắn.

Mà ngũ tiểu thư thì không thích cầm đèn.

Nghĩ đến việc hắn sốt ruột muốn gặp mình như vậy, Hồng Ngọc âm thầm hừ một tiếng.

Cũng chỉ bây giờ mới gấp gáp.

Trước đó mình trốn trong địa đạo, lúc hắn cùng nhị công tử đến gặp phu nhân, còn chẳng thèm nhìn mình thêm cái nào!

Phu nhân thấy dáng vẻ Trương Toại như vậy, cũng không trách móc, chỉ thấp giọng: “Trong viện lạc không có ai chứ?”

Trương Toại ậm ừ: “ Không có, để phòng vạn nhất, mọi người vẫn theo sắp xếp của Triệu Vân, tiếp tục canh gác các điểm. ”

Phu nhân thấp giọng: “Vậy vào trong viện lạc nói chuyện, ta có vài vấn đề muốn hỏi ngươi, lát nữa sẽ về.”

Trương Toại vội làm động tác mời, rồi đi trước dẫn đường.

Trương Toại dẫn phu nhân vào phòng mình, dùng tay áo lau sạch cái giường, mời phu nhân ngồi lên.

Trương Toại nói: “Phu nhân đợi chút, ta đi đun nước.”

Phu nhân nói: “Không cần, ta hỏi vài vấn đề rồi đi.”

“Ta một nữ nhân, khuya khoắt tìm ngươi, dễ gây lời ra tiếng vào.”

“Ta không thể ở lâu.”

Trương Toại đứng trước phu nhân, ngoan ngoãn: “Phu nhân cứ hỏi.”

Phu nhân quan sát Trương Toại: “Nghe Nghiễn Nhi và quản gia nói về ngươi, ta cảm thấy ngươi rất có kiến thức.”

Trương Toại cười ha ha hai tiếng: “Đa tạ phu nhân khen ngợi, ta chỉ là miệng đầy chạy xe lửa, phu nhân nghe qua thì được, đừng coi là thật. ”

Phu nhân nghi hoặc: “Miệng đầy chạy xe lửa ? Là gì vậy? ”

Trương Toại ngượng ngùng: “Chính là, chính là nói bừa thôi.”

Phu nhân gật đầu, rồi tiếp tục: “Ngươi nói của ngươi, nghe hay không là việc của ta, không cần ngươi chịu trách nhiệm.”

Trương Toại ồ một tiếng.

Phu nhân trầm ngâm một lát, mới nói: “Ngươi nghĩ sao về Viên Thiệu?”

Trương Toại bĩu môi: “Người này còn thua Tào Tháo! Tào Tháo nếu nạp thiếp, ngay cả con cái của nữ nhân đó cũng sẽ đối xử tử tế. ”

“Còn Viên Thiệu nạp thiếp, hắn chẳng quan tâm sống chết của người khác. ”

“Viên Thiệu bề ngoài khiêm tốn như quân tử, nhưng bên trong âm u, tâm tư độc ác.”

“Hàn Phức là môn sinh cố lại của Viên gia, chủ động nhường vị Ký châu mục cho hắn, vậy mà hắn còn giết Hàn Phức, đủ biết nhân phẩm người này thế nào.”

Phu nhân ngẩn ra.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (2) - 🎫Đề cử (0)