Tam Quốc: Phu Nhân, Ta Là Người Đứng Đắn

Chương 50: Thiên tướng quân khúc nghĩa sắp đến!

Chương Trước Chương Tiếp

Phu nhân tiếp tục: “Giờ Bá Thành dùng tài vẽ của hắn, vẽ những thứ đó cho bộ khúc, cũng giúp đám bộ khúc giảm bớt chút dục hỏa. Con người không ai hoàn hảo, đừng đòi hỏi quá nhiều. Mẫu thân không phải tâng bốc hắn, Mật Nhi à, sau này người chồng con gả cho, chỉ cần có được tài hoa như hắn, nhà chồng con chắc chắn sẽ hưng vượng mấy đời. Nếu không phải hắn xuất thân thấp kém, Chân gia ta làm sao thu phục được người như vậy? Huống chi, hắn còn là môn sinh của nguyên Bính Châu mục Đinh Nguyên.”

Nhị tiểu thư Chân Mật định nói thêm, nhưng phu nhân giơ tay ngăn lại: “Thôi, không nói mấy chuyện này nữa. Thời gian không còn sớm, con đi xem muội muội đi, mẫu thân còn phải xử lý chút văn thư.”

Chân Mật gật đầu: “Được.”

Hai mẹ con đứng dậy, bước ra ngoài, còn Trương Toại thì trở về viện bộ khúc. Lần này, hắn không luyện võ thêm, bởi trời đã khá muộn. Bình thường, ngũ tiểu thư Chân Dung và Hồng Ngọc đều đã mang cơm đến vào giờ này.

Quả nhiên, không phải đợi lâu bên giếng cổ, Hồng Ngọc đã xuất hiện trước. Nàng đặt xuống một bát canh bánh kèm vài cọng rau xanh, rồi vội vàng rời đi, dặn hắn để bát lại, mai nàng sẽ đến lấy. Trương Toại nhìn dáng vẻ hoảng loạn bỏ chạy của Hồng Ngọc, khẽ cười một tiếng. Dù sao nàng cũng là cô nương nhỏ, da mặt mỏng. Tối nay, hai người coi như đã triệt để bày tỏ lòng mình, nàng chắc chắn đang xấu hổ. Hắn thầm nghĩ, đợi vài ngày nàng bình tĩnh lại, rồi tiến thêm một bước, nắm tay nhỏ hay gì đó cũng không muộn. Đây là thời cổ đại, không nên quá vội vàng, kẻo dù nàng có ý với mình, cũng khó chịu nổi ràng buộc đạo đức của thời đại này mà xa lánh hắn.

Đang ăn ngon lành, ngũ tiểu thư Chân Dung cười híp mắt bước đến, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn gói hai cái đùi gà lớn, đưa cho Trương Toại: “Hồng Ngọc cũng mang đồ ăn cho ngươi à? Nàng thích ngươi sao? Quả nhiên, ánh mắt ta rất lợi hại! Sau này lớn lên, ta làm lớn, nàng làm nhỏ!”

Trương Toại nhìn cô bé chỉ khoảng năm sáu tuổi trước mặt, định hỏi: “Ngươi nghĩ gì vậy?” Nhưng thấy đôi mắt to trong veo ngây thơ của nàng, hắn đành nuốt lời, chỉ cười:

“Ngươi nói sao thì là thế.”

Dù sao, cô bé mới năm sáu tuổi, nói nhiều nàng cũng chẳng hiểu. Đợi nàng lớn lên, tự nhiên sẽ quên hết mấy chuyện này.

Chân Dung cười hì hì, ngồi xổm bên cạnh Trương Toại, tay phải chống cằm, mắt híp lại nhìn hắn ăn.

Một lúc sau, nàng đột nhiên đưa tay véo má hắn, đắc ý: “Cảm giác lên thịt rồi! Trương Toại, nhìn ngươi, ta thấy giống như nhìn Đại Hoàng nhà ta vậy. Nhìn nó từ nhỏ xíu thế này, giờ đã to thế này!”

Nàng ra dấu bằng hai cử chỉ tay. Trương Toại nhìn ngũ tiểu thư Chân Dung, trực tiếp câm nín. Cô nhóc này, ngươi nghĩ đang chơi trò nuôi dưỡng chồng à?

Chân Dung đợi Trương Toại ăn xong mới nhảy nhót rời đi. Nhìn dáng vẻ vui vẻ của nàng, Trương Toại thoáng ngưỡng mộ. Cô bé đúng là cô bé, tuy thông minh nhưng chưa hiểu sự đời. Giữa loạn thế, thiên hạ đại loạn, vậy mà nàng vẫn sống tự tại như không. Giá mà hắn cũng được như vậy thì tốt biết bao! Nhưng ý nghĩ ấy nhanh chóng bị dập tắt. Nếu hắn thật sự vô tư như ngũ tiểu thư, e rằng đã sớm thành một cái xác từ lâu.

Trương Toại đi dạo quanh giếng cổ gần một khắc đồng hồ để tiêu hóa thức ăn, rồi cởi trần áo, bắt đầu luyện quyền cước cơ bản và thức thứ nhất của Triệu gia thương. Lần này, hắn cởi trần luyện thêm một canh giờ. Hôm nay bận rộn cả ngày ngoài đường, không có thời gian luyện võ. Hắn tự nhận mình khá bình thường, đặc biệt ở phương diện võ công. Nay tuổi đã lớn, lại gặp loạn thế, đương nhiên phải “người chậm cần bắt đầu sớm”, luyện nhiều hơn để sớm nắm vững võ công, có sức tự bảo vệ mình.

Trong lúc luyện, giữa chừng hắn nhận được nhắc nhở: hôm nay lại kích hoạt tỷ lệ bạo kích, tăng thêm 0.4 cân sức lực. Trương Toại tâm tình phấn chấn. Điều kiện kích hoạt tỷ lệ bạo kích này dường như không quá khắt khe, cao hơn xác suất trúng số trước khi xuyên không rất nhiều. Cứ đà này, sức lực của hắn trong một năm có thể tăng gấp mấy lần 36.5 cân. Nếu đạt được 100 cân, hắn càng nghĩ càng hưng phấn. Biết đâu, mình cũng có thể trở thành một mãnh tướng!

Luyện xong, Trương Toại hong khô mồ hôi, tắm mát, rồi trở về ngủ. Từ khi xuyên không đến, hắn ngủ rất ngon, hiếm khi mất ngủ. Ngủ một giấc đến sáng, đội trưởng Chân Hạo và phó đội trưởng Triệu Húc đã dẫn đội đi mở kho cứu tế. Trương Toại dẫn theo hai bộ khúc đến cổng phủ đệ, đợi nhị tiểu thư Chân Mật cải trang đi ra. Bốn người trước tiên tuần tra quanh phủ đệ Chân gia một vòng, xác nhận không có sơ hở, rồi mới đến hai điểm cứu tế ở cổng nam và cổng đông thành để kiểm tra. Sau sự ồn ào chiều hôm qua, hôm nay không ai dám đến gây rối. Ở cổng nam thành, thi thể Phan Phượng vẫn treo trên tường thành. Trương Toại sai người thả xuốngm không phải vì lòng tốt mà vì thi thể treo quá lâu dễ thối rữa, bốc mùi, thậm chí dẫn đến ôn dịch hay bệnh truyền nhiễm.

---

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (2) - 🎫Đề cử (0)