Viên Mật ôm cổ Trương Toại, nằm trong lòng hắn, mái tóc dài ướt đẫm đầy oán trách: “Chàng chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào.”
Trương Toại cười khẽ: “Đó là vì Mật nhi nhà ta quá mê hoặc, khiến người ta chỉ muốn nuốt chửng.”
Trương Toại một tay ôm Viên Mật, tay kia kéo tấm trải giường từ tủ quần áo ra, trải lên, rồi đặt Viên Mật vào chăn, cuốn chặt nàng.
Viên Mật nghiêng đầu: “Chàng háo sắc như vậy, sau này không được đắm chìm trong nữ sắc.”
“Chàng là phu quân của ta, nếu chàng không có tiền đồ, phụ thân sẽ khinh chết chàng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây