Thấy Trương Toại ngượng ngùng như bị táo bón, Trương Cáp phá lên cười, giọng trêu chọc: “Sao thế, đừng bảo ta là chính ngươi còn chưa thử qua kiểu đó nhé?”
Trương Toại gãi đầu, cười gượng: “Ta có hai nữ nhân. Một người còn chưa qua cửa, người kia thì hơi e lệ, mỗi lần ta muốn đều phải dỗ dành cả buổi.”
Trương Cáp “chậc” một tiếng, khinh khỉnh:
“Nữ nhân mà, cần gì dỗ? Không chịu thì đổi người khác! Ngươi giờ là Triệt Xung hiệu úy, còn sợ thiếu nữ nhân sao? Ngoài kia chiến loạn khắp nơi, bao người sống còn chẳng nổi, bọn họ còn bày đặt làm cao cái gì? Ta thấy nhị cô nương Chân gia kia rất được. Nghe nói tính tình hơi ngang ngược, nhưng nếu không phải người Chân gia, ta chẳng ngại phiền phức, đã ra tay cướp về rồi. Còn ngươi, vốn là người Chân gia, mau mà ‘ra tay đi! Chân gia giờ suy tàn, ngươi đang lên, ngủ với nàng ta, Chân gia có ngươi làm chỗ dựa, đó là vinh hạnh của họ!”
Trương Toại “ờ” một tiếng, không biết đáp sao. Chẳng lẽ nói thẳng: “Ta thích phu nhân Chân gia, không phải nhị tiểu thư”? Hắn đành cười trừ, mắt lảng đi. Trương Cáp thấy hắn không hưởng ứng, lắc đầu, không ép nữa, chuyển sang cầm thanh mạch đao múa vài đường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây