Chưởng quỹ gật đầu, rút từ tay áo ra tờ giấy Trương Toại từng đưa, xoa xoa trong tay, giọng đầy mong mỏi:
“Đúng vậy. Thanh mạch đao này, ta muốn tự rèn một thanh cho mình. Nhưng không có bản vẽ, ta chẳng nhớ nổi cách làm.”
Trương Toại nhìn nụ cười nịnh nọt của gã, thầm cười trong bụng. Thanh mạch đao này không rẻ chút nào – riêng nguyên liệu đã tốn hơn chục cuộn lụa, lại cần thép ngàn lần rèn, thứ hiếm có thời Hán mạt này. Muốn sản xuất hàng loạt giữa thời buổi đói kém, gần như là mơ mộng hão huyền.
Dù gã chưởng quỹ có lộ bản vẽ ra ngoài, Trương Toại cũng chẳng lo. Bản vẽ đã nằm ở đây nửa năm, với cái đầu óc khôn ranh của gã – người có thể mở lò rèn ở Nghiệp Thành, lại sở hữu thép ngàn rèn – chắc chắn đã sao chép từ lâu.
Hắn tin “nhân tính bản ác”, như Triệu Vân từng nói “người không thể nhìn qua vẻ ngoài”. Gã này nhắc đến bản vẽ, có lẽ là nể mặt Điền Phong – sư phụ của hắn, người từng công khai nhận hắn làm đệ tử – hơn là vì chính hắn. Trương Toại vừa rút thanh mạch đao từ bao ra, vừa nói: “Được thôi, ngươi cứ giữ bản vẽ đi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây