Ta Xem Hình Sự Trang Đại Lão, Tỷ Phú Quỳ Cầu Giúp Đỡ

Chương 99: Nhờ phúc của tiên sinh, tất cả đều ổn

Chương Trước Chương Tiếp

Tiết Hoa Thanh đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ta hít một hơi thật sâu rồi cung kính đáp lại. Nếu như anh ta ở Dương Thành thì chắc chắn sẽ không dám nhìn thẳng vào con quái vật Tống gia, nhưng mà Trung Hải có quy tắc của Trung Hải.

“Tiết Hoa Thanh, chắc là cô cũng biết anh ta.”

Điện thoại cúp máy.

Lục Bình nhìn về phía Lý Ngọc Trân, ung dung nói.

“Ừm.”

Lý Ngọc Trân gật đầu, cô đã đoán ra được người này, họ Tiết lại có thể giúp cô giải quyết tình huống hiện tại cũng chỉ có một người.

Tiết Hoa Thanh là một người có tính cẩn thận, anh ta có thể đồng ý quả quyết như vậy thực sự là nằm ngoài dự liệu của Lý Ngọc Trân. Xuyên Hòa đang là một củ khoai nóng bỏng tay, lợi nhuận này không phải nói chia là có thể chia. Bọn họ đều không e ngại thế lực của Tống Tử Văn, tất cả đều đang đợi đến lúc Xuyên Hòa hoàn toàn sụp đổ, sau đó thành lập một tập đoàn truyền thông lưu lượng khác ở trong đống phế tích của Xuyên Hòa.

Nghĩ tới đây, Lý Ngọc Trân nhìn về phía Lục Bình với ánh mắt thâm sâu khó lường.

“Tiếp tục.” Lục Bình lại nói.

Anh gọi cuộc điện thoại thứ hai, Đinh Thanh.

Anh cũng bật loa ngoài lên. Khi tiếng [ Tút ——] thứ hai vang lên, điện thoại lập tức được kết nối.

“Lục tiên sinh.”

Chủ tịch tập đoàn vận tải Trung Hải, Đinh Thanh thu hai chân đang gác ở trên bàn làm việc xuống, cung kính đáp.

Trong giọng nói này còn ẩn chứa sự biết ơn không hề che giấu.

Lý Ngọc Trân nghe vậy thì lại nhìn Lục Bình thêm một cái.

“Đinh tiên sinh, đã ngồi ổn định lên vị trí người phát ngôn này chưa?” Lục Bình nở nụ cười, thăm hỏi.

Anh cảm nhận được trạng thái của mình hiện tại, adrenaline bên trong thân thể đang điên cuồng bài tiết. Anh cảm giác bản thân mình như đang ngâm trong suối nước nóng, tứ chi đều như nhũn ra, không làm gì được.

Anh hưởng thụ thân phận bây giờ.

Chỉ thông qua mấy cuộc điện thoại đã lập lại trật tự của vô số người đang nhìn chăm chú vào cái vòng xoáy này! Loại cảm giác quyền hạn phóng đại này chính là liều xuân dược mà bất kỳ người đàn ông nào đều không thể ngăn được.

“Nhờ phúc của tiên sinh, tất cả đều ổn.” Đinh Thanh cung kính nói.

Lý Ngọc Trân nghe thấy đoạn đối thoại này, mí mắt khẽ giật.

“Chỗ của tôi có một việc muốn giao cho anh, sau khi chuyện thành công, đối phương sẽ chia cho anh 1.5 điểm lợi nhuận.” Lục Bình nói.

“Đều làm theo lời tiên sinh nói.” Đinh Thanh không có hỏi dò, lập tức đồng ý.

“Ừm, không cần biết anh sử dụng thủ đoạn gì, tôi muốn anh điều động các tàu vận chuyển đến Đông Nam Á, châu u, châu Mỹ đến các cảng nội địa trong vòng hai ngày, nhất định phải vận chuyển các sản phẩm của Xuyên Hòa trong đợt khuyến mãi trở về một cách đúng hạn và hiệu quả.” Lục Bình không có khách sáo, trầm giọng nói.

“Vâng!” Đinh Thanh đáp.

Anh hiện tại là người phát ngôn của tập đoàn vận tải Trung Hải, mà hoạt động kinh doanh ban đầu của Tào Môn vốn là vận tải, chỉ có điều trước đây thường hoạt động ở các khu vực sông nước mà thôi.

“Đã giải quyết xong hai mục.”

Lục Bình mỉm cười nhìn về phía Lý Ngọc Trân, ung dung nói.



“Còn về hạng mục cuối cùng, người phát ngôn, hoặc có thể nói là người mang hàng trong đợt hoạt động khuyến mãi cuối năm… Xuyên Hòa trước đó định mời một Ảnh Đế, một Ảnh Hậu và một ca sĩ Thiên Vương đúng không.”

“Vậy tôi hỏi cô.”

“Thiên Vương Lưu Minh Hoa, Thiên Hậu Tô Thanh Phi, Ca Thần Chu Nhất Luân có còn đủ tư cách hay không?” Gương mặt Lục Bình bình thản, chậm rãi nói ra tên của ba người này.

Cho dù là Lý Ngọc Trân đều không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Ban đầu cô hi vọng mình có thể mời được ba người này, nhưng mà đã bị từ chối. Người có địa vị như bọn họ, không nói đến thế lực chống đỡ phía sau lưng, chỉ dựa vào danh nghĩa và sức ảnh hưởng cá nhân của bọn họ thôi đã không phải là người mà ai cũng có thể uy hiếp và bắt chẹt!

Muốn mời được bọn hắn cần phải có nhân mạch và tài nguyên khó có thể lường được.

“Lý tiểu thư, chuyện bái phỏng Yến Thanh tiên sinh sẽ giao lại cho cô.”

Lục Bình nhìn chăm chú vào Lý Ngọc Trân, trưởng nữ Lý gia Yến Kinh lúc này đang có chút thất thần, anh đúng lúc lên tiếng nói chuyện.

Nói xong, anh cũng không ở lại quá lâu, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.

“Tôi chờ điện thoại của cô.” Lục Bình nói.

“Hạ Đình.”

Sau khi Lục Bình đi ra mấy bước, Lý Ngọc Trân mới lấy lại tinh thần. Cô bình tĩnh nhấn nút gọi, trầm giọng nói ra: “Tiễn Lục tiên sinh một chút.”

“Vâng!”

Cùng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, nữ thư ký thứ ba Hạ Đình có chút hốt hoảng xuất hiện ở trước mặt Lục Bình.

[ Lạch cạch ——]

Tiếng cửa văn phòng đóng lại vang lên.

Trên tầng cao nhất của tòa nhà, trong văn phòng làm việc rộng lớn cuối cùng chỉ còn lại một mình Lý Ngọc Trân. Lý Ngọc Trân còn nhìn chăm chú về phía cửa phòng, một lát sau, hàng lông mi dài của cô khẽ run. Gương mặt lạnh như băng cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)