Lục Bình có thể cảm nhận sâu sắc được —— bản chất ‘điểu ti’ của mình.
Anh hiện tại rất muốn xoa xoa đầu ngón tay, thậm chí là đưa ngón tay lên trước mũi để ngửi ngửi mùi vị biến thái kia.
Anh muốn liếm môi và nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi.
Đối với Lục Bình mà nói, cho dù anh thu được bàn tay vàng thì ít nhất trong thời gian ngắn bản chất của anh vẫn là một nhân viên công ty hèn hạ vô vi. Điểm này khó có thể nhanh chóng thay đổi được! Mà trong rất nhiều cuốn tiểu thuyết hạng ba kia, thậm thí sở thích cũng trở nên cao cấp hơn. Lục Bình cảm thấy mấy chuyện kia không thiết thực chút nào.
Lý Ngọc Trân là viên minh châu trên đỉnh Kim Tự Tháp nhân loại, luận về thân phận và dáng vẻ thì hoàn toàn không thua kém công chúa của các quốc gia phương Tây chút nào.
…
“Đây là niềm vui khi chinh phục được sao.” Lục Bình thầm nghĩ
Lý Ngọc Trân thả đôi chân xuống, cô lạnh lùng nhìn về phía đôi tất da đã bị xé nát. Cô ít nhiều cũng là một người có chút ám ảnh cưỡng chế, hiện tại lòng cô chỉ cảm thấy ngứa ngáy giống như là bị mèo cào, hận không thể ngay lập tức cởi đôi tất chân kia xuống.
Lý Ngọc Trân ổn định cảm xúc của mình, mặt không cảm giác nhìn về phía Lục Bình.
“Nói cho tôi một chút về tình huống hiện tại đi.” Lục Bình không dám biểu lộ quá mức, chỉ cười nhẹ rồi nói.
“Dựa vào con đường của anh còn cần tôi nói cho anh sao?”
Lý Ngọc Trân cười lạnh một tiếng, nhưng vẫn nghiêm túc báo cáo lại tình huống trên các phương diện cho đối phương. Cô không phải là kiểu phụ nữ sẽ để cảm xúc ảnh hưởng đến những chuyện quan trọng.
Thân thể hơi ngả về phía sau.
Đầu ngón tay Lục Bình gõ lên trên mặt bàn, anh tỉ mỉ nghĩ đến tình báo.
Trong lòng không khỏi cảm khái.
“Làm không khéo, mình đúng là có thiên phú.”
“Giống hệt như suy đoán của mình, bắt đầu từ dư luận, bịt miệng Xuyên Hòa; động tay động chân vào người phát ngôn khiến cho lưu lượng của đối phương không có lối thoát. Cuối cùng, ngăn chặn con đường phân phối quốc tế, tuyệt sát tất cả. Cho dù vẫn có thể bán ra một ít hàng, nhưng lại không thể vận chuyển được chúng.”
Lục Bình suy nghĩ, nhưng trên mặt lại không có chút cảm xúc nào.
“Tôi biết rồi.” Lục Bình đáp.
“Tiếp tục đi.”
“Nhiều ngày như vậy, mình đã luyện tập vô số lần, viết qua vô số văn án có thể khiến mình khuấy động trận gió lốc này!”
Dưới cái nhìn của Lý Ngọc Trân, Lục Bình chỉ suy nghĩ trong thoáng chốc, sau đó lấy điện thoại di động ra.
Anh tìm đến một dãy số ở trong danh bạ, ấn xuống phím gọi.
Lục Bình nhìn thoáng qua Lý Ngọc Trân, cũng không che giấu, trực tiếp bắt đầu cuộc gọi điện thoại.
[ Tút ——]
Tiếng gọi điện thoại vang lên trong văn phòng làm việc.
…
Quyền hành của một thương nhân tình báo chưa bao giờ chỉ là xuất phát từ tin tức, ngoài ra còn xuất phát từ mạng lưới liên hệ phức tạp của anh ta.
Anh là người môi giới giỏi nhất ở trong tối.
Anh có thể dẫn dắt chuyện khó khăn đến đúng người, cũng có thể thu xếp ổn thỏa cho tất cả mọi người.
Lý Ngọc Trân nhìn Lục Bình, sự hoài nghi đối với đối phương dần dần biến mất.
Toàn bộ nghi ngờ trong quá khứ hiện tại đã chuyển hóa thành —— một đại lão thực sự.
“Lục tiên sinh.”
Điện thoại được kết nối.
Một giọng nói cung kính vang lên bên tai hai người.
“Tiết tiên sinh, đã lâu không gặp.” Lục Bình nói.
“Tiết tiên sinh?”
Lý Ngọc Trân thầm nghĩ, trong đầu cô đang không ngừng đối chiếu các cái tên khác nhau.
“Chỗ của tôi có một công việc muốn giao cho anh, sau khi chuyện thành công, anh sẽ có thể nâng phạm vi của mình lên một cấp, đồng thời sẽ được một phần lợi ích tương đối từ đối phương.” Lục Bình cân nhắc lời nói và tư thế của mình, anh nói bằng một giọng trầm ổn và có lực.
Anh hơi dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Ngọc Trân, thấy đối phương giơ một ngón tay lên thì khẽ vuốt cằm, tiếp tục nói: “Việc phân chia lợi ích này có lẽ sẽ cố định tại một điểm.”
“Lục tiên sinh.”
Trong một văn phòng ở gần bến Thượng Hải.
Vẻ mặt Tiết Hoa Thanh nghiêm túc, suy nghĩ lời nói của đối phương. Đề nghị này nhìn như rất hấp dẫn, nhưng nguy hiểm trong đó cũng cực lớn.
“Chính là Xuyên Hòa sao?” Tiết Hoa Thanh hỏi.
“Ừm.” Lục Bình gật đầu.
Giọng nói của Tiết Hoa Thanh xuyên qua điện thoại vang lên ở bên tai hai người. Có thể xác định được một chuyện, đó là trong giọng nói của đối phương có chứa sự kiêng kỵ và nghiêm túc.
Ánh mắt Lý Ngọc Trân ngưng lại, chờ đợi câu trả lời. Cô không biết liệu Lục Bình và Tiết Hoa Thanh có thỏa thuận gì với nhau trước hay không, chỉ có thể xem là đối phương đang tạm thời làm người trung gian giới thiệu.
“Tống Tử Văn Tống gia mấy ngày trước có liên hệ với tôi, tôi đã từ chối anh ta rồi.” Tiết Hoa Thanh trầm giọng nói.
“Hôm nay, thủ hạ của tôi đã thử phân tích chiều hướng dư luận này, Lục tiên sinh, vũng nước này vô cùng sâu.”
“1.5 điểm.” Lục Bình nói.
“Lục tiên sinh phân phó, Tiết mỗ đương nhiên là phải liều mạng rồi.”