Lục Bình nhìn chăm chú vào Lý Ngọc Trân. Anh hiểu rõ người phụ nữ kiêu ngạo này đang nhượng bộ. Nụ cười trên gương mặt anh rạng rỡ thêm vài phần, trước mắt anh không ngừng hiện ra cảnh tượng lần đầu gặp mặt, Lý Ngọc Trân rút khẩu súng lục Colt M2000 ra từ trong ngăn kéo, nhắm ngay vào đầu mình.
Khi đó anh run rẩy, sợ hãi đến mức tận cùng.
Khi trên trán thư ký Tào Tiểu Tuệ nhuốm máu, ngã quỵ ở bên chân mình, tay chân anh trở nên lạnh lẽo, đại não trống rỗng.
Nhưng bây giờ, thế chủ động giữa hai người đã thay đổi.
“Lý tiểu thư, trong lần đầu gặp mặt, cô đã từng hỏi tôi là muốn giết chết Tống Tử Văn thì cần phải bỏ ra cái giá như thế nào, câu trả lời của tôi là làm người phụ nữ của tôi.” Trên mặt Lục Bình mang theo nụ cười yếu ớt, ung dung nói ra.
“Giao dịch này hiện tại… vẫn còn có hiệu lực.” Anh kéo dài âm thanh, chầm chậm nói ra.
Sắc mặt Lý Ngọc Trân băng lãnh, nhìn chằm chằm vào Lục Bình. Cô đang khắc chế tâm tình của mình.
“Xin Lục tiên sinh ăn nói cẩn thận.” Lý Ngọc Trân nhẹ giọng nói.
Nếu như cô là người nguyện ý dùng thân thể của mình làm tiền cược thì vì sao còn phải chống lại vận mệnh làm gì?
“Thật là đáng tiếc.” Lục Bình nói với vẻ thương tiếc.
Anh đương nhiên biết rõ sẽ là cái kết quả này, nói như vậy chỉ là đề chèn ép tâm lý của đối phương mà thôi.
“100 triệu!”
“Còn nữa, tôi muốn cô đồng ý với tôi ba chuyện!”
Một giây trước Lục Bình còn đang khẽ cười, nhưng một giây kế tiếp Lục Bình đã thu liễm tất cả cảm xúc. Sâu trong ánh mắt của anh cất giấu sự hưng phấn và kêu gào. Anh dùng giọng điệu không cho từ chối, trầm giọng nói ra.
Lý Ngọc Trân cũng không để ý tới 100 triệu kia. Cô biết rõ cái yêu cầu này chỉ là một yêu cầu không quan trọng được thêm vào cho có mà thôi.
Sau khi nghe thấy một điều kiện trong đó, mí mắt cô chợt giật giật.
Bầu không khí giữa hai người phảng phất như đông lại.
“100 triệu?”
“100 triệu!”
Vẻ mặt Lục Bình nhìn như bình tĩnh, chỉ lãnh đạm nhìn chăm chú Lý Ngọc Trân và chờ đợi đối phương trả lời. Nhưng trên thực tế, khi con số 100 triệu được nói ra từ trong miệng mình, trái tim của anh lập tức đập nhanh, thân thể đang nóng lên, cả người hưng phấn đến cực điểm.
Vào lúc này.
Cái gì mà Tống Tử Văn của Tống gia Lĩnh Nam? Cái gì mà thế lực khắp nơi không thèm chú ý đến sinh mệnh! Trước mặt 100 triệu, Lục Bình đã sớm quên mất tất cả!
Người chết vì tiền, chim chết vì mồi.
Có chết thì lại như thế nào?
Thực tế không phải tiểu thuyết.
100 triệu là con số mà người bình thường không ăn không uống làm việc 1000 năm mới có thể kiếm được.
Nếu như gửi số tiền này vào ngân hàng thì chỉ tính riêng tiền lời thôi thì cũng có thể kiếm lời 5 triệu một năm rồi.
…
Có lẽ do người bình thường thiển cận, Lý Ngọc Trân theo bản năng xem 100 triệu này chỉ là yêu cầu thêm vào cho có. Lại không rõ, trong mấy điều kiện này, Lục Bình xem trọng điều kiện này nhất.
“Ba chuyện gì?” Lý Ngọc Trân nghiêm túc nói.
“Là chuyện mà cô có thể làm được, lại không vượt qua điểm mấu chốt của cô.” Lục Bình lộ ra nụ cười, nói bổ sung.
Chuyện làm ăn chính là làm ăn, anh không thể nào bởi vì thưởng thức người phụ nữ trước mắt này, hoặc là bởi vì người phụ nữ này đang đứng ở nghịch cảnh mà giảm bớt tiền đặt cuộc được, như vậy sẽ không còn hùng hổ dọa người nữa.
Nói một cách khó nghe thì là, một nhân vật như Lý Ngọc Trân cho dù như thế nào đều không tới lượt một nhân viên ở tầng chót như Lục Bình đi thương hại.
Lý Ngọc Trân hít một hơi thật sâu.
Cô cảm thấy bi ai, nhưng lại không thể làm gì, từ xưa hồng nhan luôn bạc mệnh, đây là điều không thể tránh khỏi.
“Thành giao.”
Lý Ngọc Trân đứng lên, cô đưa tay phải ra với Lục Bình. Lục Bình cũng đứng dậy, nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay của Lý Ngọc Trân, ánh mắt quét qua đầu ngón tay, chỉ cảm thấy bàn tay, ngón tay của Lý Ngọc Trân đều cực kỳ xinh đẹp. Làn da trắng nõn dịu dàng giống như ngọc thạch, những đường nét ưu mỹ từ cổ tay đến đầu ngón tay giống như những tác phẩm điêu khắc tỉ mỉ và xinh đẹp nhất.
Tim đập thình thịch.
Lúc buông ra, loáng thoáng còn có chút không nỡ.
“A lô.”
“Bây giờ trong tài khoản của công ty còn lại bao nhiêu tiền?”
“Tôi biết rồi, dưới tình huống đảm bảo duy trì hoạt động, chuyển tất cả số tiền còn lại vào tài khoản của tôi.”
Sau khi ngồi xuống, Lý Ngọc Trân cầm chiếc điện thoại màu đỏ trước bàn lên, trầm giọng hỏi.
Trong nửa tháng gần đây, Xuyên Hòa đều đang điên cuồng đốt tiền, số tiền còn lại trong tài khoản cũng đã không nhiều lắm.
Sau khi cúp điện thoại, đầu ngón tay cô gõ lên mặt bàn.
Cô cũng không che giấu, lại gọi mấy cuộc điện thoại dưới cái nhìn chăm chú của Lục Bình, có lẽ là người từng là bạn thân của cô tại Yến Kinh. Đôi môi đỏ của Lý Ngọc Trân khẽ nhếch, còn chưa lên tiếng, bên kia đã truyền đến một giọng nói thanh thúy:
“Chị Trân!”
“Tiền đã được chuyển vào tài khoản rồi! Đừng chê ít, tất cả tài sản đều ở đây rồi!”
“Chị!”
“Bên phía chị còn có thể chịu đựng được không? Em cũng đã nói với chị rồi, người trong nhà lên tiếng không cho bọn em lén lút giúp chị. Nhưng mà mặc kệ, em đã chuyển tiền cho chị trước rồi đó, không đủ thì các chị em lại nghĩ biện pháp khác!”
“Chị! Phải đấu đến cùng với bọn họ! Tuy rằng bọn em không bay ra ngoài được, nhưng mà mọi người đều muốn nhìn chị bay ra ngoài!”