Ta Xem Hình Sự Trang Đại Lão, Tỷ Phú Quỳ Cầu Giúp Đỡ

Chương 95: 100 triệu!

Chương Trước Chương Tiếp

Áp lực cực lớn khiến cho adrenaline của Lục Bình đang điên cuồng sinh trưởng.

“Hô!”

Lục Bình thở hổn hển, nhếch môi.

Khi áp lực và sợ hãi đạt đến cực hạn, cảm giác hưng phấn mãnh liệt liền được sinh ra, giống như mấy người yêu thích thể thao mạo hiểm, vào lúc sắp gặp tử vong thì hưng phấn sẽ đạt đến mức cao nhất.

Cuối hành lang.

Phía trước cửa sổ sát đất.

“A lô —— “

Lục Bình nhìn xuống thành phố, bấm gọi điện thoại, sau đó gọi một tiếng.

Ngay sau đó, anh liền tiến vào trạng thái, khóe miệng dần dần giương lên, bên trong giọng nói ung dung bình tĩnh xen lẫn chút ý cười:

“Xem ra Lý tiểu thư lại gặp phải phiền toái rồi.”

“Thế nào?”

“Cần giúp không?”

Trên tầng 58 của cùng tòa nhà, Lý Ngọc Trân gõ tay lên mặt bàn. Đôi mắt ngưng lại, trên gương mặt tuyệt mỹ là sự khát vọng không thể che giấu.

“Các người có thể sao?” Cô trầm giọng hỏi.

“Chỉ cần cô bỏ ra cái giá tương xứng. Đương nhiên, chuyện này cần đích thân gặp mặt để bàn bạc.” Lục Bình đáp.

Anh cũng không nói chuyện nhiều, chỉ dừng lại ở đây.

Lục Bình thở ra một hơi, nhìn ra tòa đô thị lấp lánh dưới những tia nắng mặt trời. Anh quay người hướng về phía thang máy ở đại sảnh.



“Lục tiên sinh.” Thư ký Hạ Đình xuất hiện ở trước mặt Lục Bình, cô khom người với Lục Bình, dường như có chút mong đợi gì đó.

“Hạ thư kí, lại gặp mặt rồi.” Lục Bình cười nói.

Anh đi vào trong thang máy, nhìn Hạ Đình dùng thẻ ấn xuống tầng 58, chữ số trên thang máy không ngừng thay đổi. Lục Bình nhớ lại lần đầu tiên mình đi tới văn phòng của Lý Ngọc Trân, lúc đó anh đã chuẩn bị sẵn cho trường hợp phải liều mạng. Lục Bình nhìn kỹ bản thân mình ở giờ phút này, cảm thấy tố chất tâm lý đã được đề cao hơn một chút, ít nhất đã không còn khẩn trương như lúc trước nữa.

Nhưng tương tự, Lục Bình còn phát hiện mình đã không còn như lúc đó nữa. Đó chính là không còn lý do để tuyệt vọng và tuyệt đối không lui về phía sau!

Có lẽ là bởi vì —— mình lúc đó đã từng mất tất cả? Mình bây giờ trong túi ít nhất còn gần 3 triệu.

“Phốc!”

“Thật đúng là không có tiền đồ!”

“Điều quý giá nhất của mình chính là dũng khí dám liều mạng, nếu như bị mất đi dũng khí này thì cho dù có không ngừng đổi mới tình báo, mình sớm muộn gì cũng sẽ chết!”

[ Ting ——]

Thang máy đến.

Lục Bình xuyên qua đại sảnh, hành lang và những nhân viên an ninh quen thuộc lại xuất hiện ở trước mắt.

“Đội trưởng Bảo.”

“Còn cần kiểm tra không?”

Lục Bình đối diện với ánh mắt của đội trưởng an ninh Bảo Huy Quân, khẽ cười hỏi.

“Tiểu thư đã nói qua rồi.”

“Xin mời!”

Bảo Huy Quân tránh người sang một bên, làm ra tư thế mời.

Sau khi cánh cửa văn phòng mở ra, người phụ nữ phong hoa tuyệt đại kia vẫn xinh đẹp không thể tả. Cô cũng không giả vờ dè đặt, mà là nhìn thẳng vào Lục Bình.

Lục Bình ngồi ở phía đối diện Lý Ngọc Trân, trên gương mặt mang theo nụ cười lạnh nhạt, ung dung nhìn thẳng vào Lý Ngọc Trân.

Anh không vội phá vỡ sự trầm mặc này, cho dù như thế nào thì anh đều phải nắm trong tay quyền chủ động của lần này.

“Lục tiên sinh.” Lý Ngọc Trân trầm giọng nói.

“Tôi có một vấn đề muốn được ngài giải đáp nghi hoặc.” Ánh mắt Lý Ngọc Trân lấp lóe, trên gương mặt băng lãnh chợt hiện ra chút không cam lòng.

“Trong lần đầu tiên ngài nói chuyện với tôi đã từng nói một câu như vậy —— “

“Lý tiểu thư, tôi thực sự cảm thấy thương tiếc cho cô. Cô trong mắt của chúng tôi giống như là một con chim hoàng yến tuyệt mỹ bị giam trong một nhà tù hoa, biểu diễn một tiết mục đã được định trước kết quả…”

“Cô vĩnh viễn cũng không biết, phía sau ván cược mà cô dốc hết tất cả sức lực của mình có bao nhiêu người đang nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của cô bằng ánh mắt xem kịch. Thậm chí, bọn họ còn vỗ tay mỗi lần sự nghiệp của cô có bước nhảy vọt”

Môi đỏ khẽ mở.

Lý Ngọc Trân nghiêm túc, đọc lại từng câu từng chữ.

Gương mặt xinh đẹp của cô toát ra một loại cảm giác khiến cho người ta xúc động đau buồn.

Cho đến hôm nay, những lời mà Lục Bình đã từng nói đang dần được xác minh. Lý Ngọc Trân dường như thật sự không tránh thoát được, kết quả thật sự đã được định trước.



“Lục tiên sinh.”

“Kết cục của tôi thực sự đã được định trước rồi sao?” Lý Ngọc Trân nhìn chằm chằm Lục Bình, hỏi.

“Đương nhiên là không.”

“Nếu như cô nguyện ý, ít nhất là hiện tại sẽ không.”

Lục Bình cười đáp, dùng cách nói giống như ban đầu.

Anh cẩn thận tính toán bàn tay vàng của mình, mục tiêu cơ bản của tình báo màu trắng là mấy người có tài sản hàng tỷ… Mà trong mấy phần tình báo đổi mới kia, toàn bộ đều là phú hào hàng tỷ có địa vị đặc biệt! Bất kể là Đinh Thanh, hay là Tiết Hoa Thanh, bọn họ đều là đại lão trong mỗi một giới. Phía sau Đinh Thanh dựa vào Tào Môn. Tiết Hoa Thanh cắm rễ ở Trung Hải, là gã truyền thông khổng lồ đầu tiên cắm rễ trong lĩnh vực xám!

Bọn họ có thể chống lại áp lực của Tống Tử Văn, lại đúng lúc có thể giúp đỡ Lý Ngọc Trân ở thời điểm hiện tại.

Đúng như dự đoán, đây cũng là cơ chế để kích hoạt đổi mới tình báo.

“Lục tiên sinh.” Lý Ngọc Trân thu liễm cảm xúc, trầm giọng gọi.

“Xin ngài ra giá.” Cô cũng không vòng vo, lời ít ý nhiều.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)