Ta Xem Hình Sự Trang Đại Lão, Tỷ Phú Quỳ Cầu Giúp Đỡ

Chương 94: Lý ngọc trân cầu lục bình!

Chương Trước Chương Tiếp

Tống gia là gia tộc với quy mô ngàn tỷ tại Lĩnh Nam, nắm giữ toàn bộ quy trình sản xuất xe hơi nội địa, là thủ lĩnh tài chính của Lĩnh Nam.

Tống Tử Văn đã nói như vậy, còn ai dám rồi?

“Tôi biết rồi.” Lý Ngọc Trân trầm giọng đáp.

“Còn… Còn có.”

Hạ Đình cắn môi một cái, lại nói.

“Ba kênh thị trường thương mại điện tử lớn ở nước ngoài của chúng ta cũng xảy ra vấn đề. Các công ty phân phối Đông Nam Á, châu u, châu Mỹ tuyên bố tạm dừng hoạt động.”

“Tuy rằng chúng ta đã ký hợp đồng với bọn họ, nhưng bọn họ dùng lý do Xuyên Hòa gây nên tranh cãi dư luận, kéo dài chuyện kiện cáo tới mấy tháng sau, chúng ta căn bản là không chịu được.”

Trên mặt Hạ Đình lộ ra chút tuyệt vọng, nói.

Nhìn từ góc độ của cô thì Xuyên Hòa gần như đã không thể cứu vãn nữa rồi, bị kẹt lại ở tất cả phương hướng!

“Mọi chuyện cứ giao cho tôi.”

“Tôi sẽ giải quyết.”

Lý Ngọc Trân dừng bước, liếc mắt nhìn Hạ Đình một cái, bình tĩnh nói ra.

Nói xong, cô đi vào trong thang máy và không nói gì nữa. Sau khi cánh cửa thang máy mở ra, cô vững vàng bước vào trong văn phòng dưới cái nhìn chăm chú của Hạ Đình.

Cửa phòng bị đóng lại.

Lý Ngọc Trân ngồi ở trước bàn làm việc, đến lúc này, trong phòng chỉ còn dư lại một mình cô, cô cuối cùng cũng tháo bỏ lớp mặt nạ trên mặt xuống một chút. Trên gương mặt tuyệt mỹ của cô hiện ra vài tia tái nhợt và bất lực.

Cô hơi hé miệng.

Tuy rằng đã ý thức được chuyện gì đó, nhưng Lý Ngọc Trân vẫn không muốn muốn từ bỏ như vậy.

Cô chỉ cho phép bản thân mình hèn yếu một phút. Một phút đồng hồ sau, cô lại lần nữa ngồi thẳng người, vẻ mặt lãnh đạm, kéo ngăn kéo ra, lấy điện thoại di động ra, gọi về trong nhà.

Tống Tử Văn có thể phô trương thanh thế không chút kiêng kỵ gì như vậy, cô phải hỏi trong nhà một chút, bọn họ sẽ chỉ đứng xem như vậy sao.

Điện thoại được kết nối.

“Con muốn gặp ông nội.” Lý Ngọc Trân lạnh lùng nói.

“Ngọc Trân, ông nội đang nghỉ ngơi, con có chuyện gì?”

Người nhận điện thoại là người tiếp quản Lý gia Yến Kinh hiện tại, cha của Lý Ngọc Trân.

Lý Ngọc Trân nghe vậy, ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng.

“Cha nôn nóng muốn bán con gái của mình đi như vậy sao?” Giọng nói mang theo ý chất vấn.

“Lý gia ta đã đến mức phải dùng con gái để kết thân rồi sao?” Cô đề cao giọng.

“Hỗn trướng!”

“Con đang chất vấn cha con đấy à? Không có Lý gia, con cho rằng mình có thể phát triển được sự nghiệp như vậy chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi sao…”

Lý Ngọc Trân không thèm nghe hết lời đã cúp điện thoại.

Lý Ngọc Trân hiểu rõ, cô đã bị gia tộc từ bỏ, nếu không thì Tống Tử Văn sẽ không làm tới mức đó.



Lý Ngọc Trân hít một hơi thật sâu, lại gọi điện thoại cho vị hôn phu trong lần đánh cược này của mình: Tống Tử Văn.

“A lô —— “ Giọng nói mang theo ý cười khẽ.

“Ngọc Trân à, nếu như cô hiện tại nhận thua, tôi sẽ giúp cô nâng Xuyên Hòa lên, coi như là sự nghiệp chung của hai vợ chồng chúng ta.” Tống Tử Văn nói.

Nghe thấy giọng nói giả tạo kia, thân thể Lý Ngọc Trân đều run rẩy.

Cô không nói gì.

Lý Ngọc Trân không muốn bản thân mình chỉ có thể sủa điên cuồng một cách vô năng.

Cô dựa vào ghế làm việc, nhìn ra bầu trời bao la xanh thẳm ở bên ngoài cửa sổ… Cô nhớ lại chuyện xảy ra trong vòng quyền quý gần đây, chuyện liên quan đến Đinh Thanh lên nắm quyền, lại nhớ lại cảnh lần đầu giao dịch cùng vị Lục tiên sinh kia.

Cô cầm điện thoại di động lên, gọi đến một dãy số.



[ Ong ong ——]

Văn hóa Ngô Minh.

Trước bàn làm việc.

Lục Bình nhìn dãy số xuất hiện trong màn hình điện thoại di động, trái tim lập tức đập nhanh, trên trán đã chảy mồ hôi lạnh.

“Mẹ nó!”

“Mẹ nó!”

“Thật sự tìm tới?!”

“Bình tĩnh!”

“Nhất định phải bình tĩnh!”

Lục Bình nhìn điện thoại di động, chỉ cảm thấy giống như là đang nắm một củ khoai nóng bỏng tay.

Trong đầu anh có một chút bối rối, tiếng thở dốc trở nên nặng nề và kịch liệt.

Nó giống như người ăn mày nghĩ về cuộc sống của hoàng đế, cảm thấy hoàng đế làm ruộng thì sẽ sử dụng cuốc bằng vàng. Dù trên giấy có miêu tả về quyền lực và phú quý có khoa trương như thế nào đi chăng nữa thì cũng kém xa việc tận mắt chứng kiến.

Sự nhận thức trước đó của anh về thế giới này đang không ngừng sụp đổ.

“Chạy?!”

“Chạy nhanh!”

“Nhưng mình đã không thể dừng lại nữa rồi!”

Lục Bình dùng sức vùng vẫy, cố gắng thoát ra khỏi những suy nghĩ đáng sợ kia. Anh nhìn về phía điện thoại di động, biết nhất định phải có đáp lại. Anh không có kết nối, mà là cúp điện thoại.



“Vào nhà vệ sinh một chút.”

Lục Bình ngẩng đầu lên, liếc nhìn văn phòng đang rối bời.

Động tác của anh thu hút sự chú ý của Trương Oánh Oánh và Cố Đại Thạch, anh bèn ôn hòa đáp lại một tiếng.

Trường hợp hiện tại không thích hợp, tư duy và trạng thái cũng không thích hợp. Lục Bình đi ở trong hành lang thật dài, anh lắng nghe tiếng tim đập nặng nề. Anh có thể cảm giác được, thân thể của mình đang nóng lên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)