“Thủ đoạn của mấy nhân vật lớn này đúng là ác hơn chúng ta nhiều.”
Đông Thành.
Tập đoàn vận tải Trung Hải, văn phòng chủ tịch.
Đinh Thanh bắt chéo chân, ngồi trước bàn làm việc đầy khí chất. Anh nghe thư ký báo cáo tin tức xong thì cười lạnh nói.
Sau khi ngồi lên vị trí này, anh liền có quyền lợi nhận được quyền được chia sẻ tin tức ở bên trong vòng. Lúc này, tất cả nhân vật có mặt mũi của Trung Hải đều đang chú ý tới trận đánh cờ giữa Tống Tử Văn và Lý Ngọc Trân.
Tống gia, đại biểu cho nền kinh tế thương mại của Lĩnh Nam.
Lý Ngọc Trân thân ở Trung Hải, lại không được giới thương nhân Trung Hải coi là người của mình. Trận chiến giữa hai người bọ các nhân vật lớn xem như là kịch vui. Có không ít người có thể sẽ hóa thành thợ săn cắn xé và nuốt sạch sẽ toàn bộ sản nghiệp mà Xuyên Hòa lưu lại bất cứ lúc nào.
“Chuyện này còn chưa được công khai.”
“Lý đại tiểu thư chưa chắc đã thất bại.”
Đinh Thanh trầm ngâm.
Anh nhớ tới lần đầu gặp mặt tiên sinh, tiên sinh từng nói một câu có liên quan tới chuyện này:
“Thật là thú vị.”
“Cuộc bầu cử người phát ngôn mới của các người được tổ chức vào 15 ngày sau, tức là ngày mười tám tháng chạp, đúng lúc ở trước hoạt động cuối năm của Ngọc Trân.”
“Được rồi.”
“Hôm nay đến đây thôi, nếu như cậu có quyết định thì lại gọi điện thoại cho tôi. Tôi sẽ chờ anh trước 12 giờ tối nay.”
Đinh Thanh vén một lọn tóc xoăn phủ xuống trên trán lên, dùng đầu ngón tay xoa xoa.
Anh ngẫm lại những lời này, mí mắt không nén nổi mà giật giật, liên tưởng đến ván cờ càng lớn hơn. Mà bên trong bàn cờ này, Lý Ngọc Trân là quân cờ, Tống Tử Văn cũng là quân cờ. Bọn họ là tướng, soái, như vậy, mình khả năng chính là một con tốt qua sông.
“Tại sao tiên sinh lại lựa chọn tôi?” Đinh Thanh thì thầm tự nói.
…
Bên cạnh bến Thượng Hải là tòa nhà CBD cao cấp.
Tiết Hoa Thanh nhìn số liệu dư luận do cấp dưới đưa tới, sức mạnh của trận cờ hỗn loạn kia khiến cho tim anh ta không khỏi đập nhanh.
“Miệng của Lý Ngọc Trân bị bịt rồi.”
“Ý là, vị tiên sinh kia đã sớm dự đoán được ngày hôm nay? Đáng chết, không phải là muốn mình xông vào dưới tình huống này đó chứ? Đây không phải là chết người sao!”,
Nghĩ đến đây, trong lòng anh ta có chút đứng ngồi không yên.
Anh lấy điếu xì gà ra từ trong ngăn kéo, châm lửa, hít sâu một hơi.
Tiết Hoa Thanh đứng ở trước cửa sổ lớn, nhìn về phía khung cảnh phồn hoa bên ngoài cửa sổ.
…
Xuyên Hòa, phòng hội nghị lớn.
Vẻ mặt Lý Ngọc Trân băng lãnh, nhìn về phía đám phóng viên và nhiếp ảnh gia đang thu dọn thiết bị. Bị cô nhìn như vậy, mấy người rõ ràng có chút luống cuống, tăng nhanh động tác, rời khỏi đây như là chạy trốn.
“Lý tổng!”
Tay của Lý Ngọc Trân vẫn còn để ở trên bục, ngón tay thon dài trắng nõn siết chặt mặt bàn. Cô không thể hiện ra chút tâm trạng tiêu cực dư thừa nào, bởi vì bên dưới phòng hội nghị còn có rất nhiều nhân viên Xuyên Hòa đang nhìn mình.
Đúng lúc này.
Thư ký thứ ba Hạ Đình hốt hoảng chạy chậm đến bên cạnh.
Lý Ngọc Trân chỉ nhìn cô một cái, Hạ Đình liền ngậm chặt miệng, đứng ở một bên.
“Các đồng nghiệp Xuyên Hòa thân mến.”
“Có thể thấy, chúng ta đang gặp phải nguy cơ lớn nhất từ khi Xuyên Hòa thành lập cho tới nay. Chúng ta đã bị người ta bịt miệng, vẻ ngoài của chúng ta bị người ta tùy ý bôi nhọ. Bọn họ muốn mô tả chúng ta thành những dáng vẻ xấu xí…”
Lý Ngọc Trân không tiếp tục rời khỏi.
Cô là trụ cột của Xuyên Hòa, ai cũng có thể bối rối nhưng riêng cô thì không thể. Cô mà ngã xuống thì sẽ không còn cơ hội quay lại được nữa.
Tuyệt mỹ, mạnh mẽ, bi thảm.
Lý Ngọc Trân đứng ở chỗ này, xem đây là sân khấu của mình.
Dưới giọng nói vang vọng của cô, từng nhân viên Xuyên Hòa trong phòng hội nghị đều lần lượt bị ảnh hưởng và xao động. Một số người dễ xúc động thậm chí còn đỏ cả mắt, chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi trong lòng đã bị loại bỏ, thay vào đó là một ngọn lửa, một ngọn lửa bất diệt.
“Cảm ơn mọi người đã cùng chiến đấu với tôi.” Lý Ngọc Trân trầm giọng nói ra.
Cô vừa dứt lời liền khom người về phía trước. Cô rảo bước về phía văn phòng dưới tiếng vỗ tay nồng nhiệt của mọi người.
Tiếng giày cao gót chạm đất vừa cứng nhắc lại vừa thanh thúy mà có lực.
…
“Nói đi.”
Bên trong hành lang.
Lý Ngọc Trân nhìn chăm chú về phía trước, giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Vừa mới nhận được điện thoại, ba bị minh tinh tuyến 1 và Ảnh Đế, Ảnh Hậu và ca sĩ Thiên Vương ký hợp đồng với chúng ta đều không tới được. Bọn họ giải thích là, Xuyên Hòa xuất hiện nguy cơ dư luận trọng đại, hợp tác với công ty chúng ta sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng và giá trị thị trường của bọn họ.” Hạ Đình vội vàng nói.
“Đương nhiên đây chỉ là lời giải thích, căn cứ theo điều tra, hình như là Tổng Tử Văn của Tống gia đã đánh tiếng trong giới, ai dám làm người phát ngôn cho chúng ta thì người đó chính là không cho Tống gia mặt mũi.”