Tống Tử Văn nhắm mắt lại, đầu ngón tay gõ lên cửa kính.
“Tào Tiểu Tuệ đã chết.” Tống Tử Văn mở mắt ra, đột nhiên nói.
Lời nói của anh khiến cho người đàn ông trung niên bên cạnh không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
“Bọ ngựa bắt ve sầu, chim hoàng anh ở phía sau, Lý Ngọc Trân muốn nhảy ra làm chim hoàng anh. Không thể để cho cô ấy có cơ hội tổ chức họp báo.” Vẻ mặt Tống Tử Văn băng lãnh, tiếp tục nói.
“Điện thoại.”
Anh ta nhìn về phía thư ký, nữ thư ký trẻ tuổi đưa điện thoại vệ tinh cho anh.
Các cuộc điện thoại không ngừng được gọi đi.
Lực lượng của Tống gia không ngừng bị đánh thức dưới từng cuộc điện thoại của Tống Tử Văn. Nếu như có khả năng thua ở dưới quy tắc thì anh ta sẽ vượt ra ngoài quy tắc.
“Tống công tử.”
“Lão già Lý gia kia sớm đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi, đám người còn lại kia đều nóng lòng mong tôi cưới Lý Ngọc Trân.”
Tống Tử Văn liếc nhìn người đàn ông trung niên, trên mặt lộ ra vẻ châm biếm.
…
“Lợi hại!”
Văn hóa Ngô Minh.
Lục Bình cùng Cố Đại Thạch và Trương Oánh Oánh vây lại một chỗ, xem cuộc nói chuyện video của Lý Ngọc Trân đối với nhân viên nội bộ công ty. Sức cảm hóa kia quá mãnh liệt, thậm chí còn xuyên qua màn ảnh, khiến cho mấy người không phải là nhân viên Xuyên Hòa cũng cảm thấy nhiệt huyết, thật giống như mình cũng trở thành một chiến sĩ tử chiến đến cùng.
Gương mặt Cố Đại Thạch đỏ lên, nắm chặt nắm đấm, không ngừng vung vẩy.
“Lý tổng đúng là quá ngầu!”
Trương Oánh Oánh nhìn Lý Ngọc Trân, ánh mắt lấp lánh như những vì sao.
Đối với một người phụ nữ bình thường như cô, Lý Ngọc Trân quả thực phù hợp với hình tượng một người phụ nữ xinh đẹp mạnh mẽ, phong hoa tuyệt đại giống như trong mộng của cô.
“Xin toàn thể anh chị em Xuyên Hòa hãy tin tưởng tôi, đứng ở sau lưng tôi, cùng tôi chiến đấu đến giờ phút cuối cùng, cũng cùng tôi nghênh đón vinh quang cuối cùng!”
Giọng nói của Lý Ngọc Trân xuyên qua điện thoại di động, vang lên bên tai mọi người.
Trong màn hình.
Sau khi nói xong những lời này, Lý Ngọc Trân đứng lên, đi ra trước bàn làm việc, cô đối mặt với ống kính, khom người với toàn thể nhân viên.
“Ô —— “
“Không được!”
“Tôi muốn khóc!”
Trương Oánh Oánh là một cô gái rất dễ xúc động, vành mắt đã đỏ cả lên.
“Chờ tới cuộc họp báo vào hai giờ sau đi.” Cố Đại Thạch trầm giọng nói.
Đang lúc này.
Trưởng phòng Đàm Hồng đi giày cao gót, vội vã đi vào văn phòng lớn. Cô vỗ tay một cái, tập trung sự chú ý của tất cả mọi người lên trên người mình:
“Mọi người, người nên làm việc thì nên làm việc, tuyệt đối không được trì hoãn thời gian.”
“Xuyên Hòa ở tầng trên đã thanh toán toàn bộ số tiền trước thời hạn rồi, ngoài ra bọn họ còn nói, nếu như có bất kỳ khoản chi phí nào chưa quyết toán cho quảng cáo của công ty được bán trên nền tảng thì bọn họ sẽ chịu tất cả chi phí.”
“Nhanh nhanh nhanh!”
“Nhanh đi làm việc đi!”
Đàm Hồng cao giọng nói.
“Thật là lợi hại.” Lục Bình quan sát sự thay đổi của bầu không khí, cảm khái một tiếng.
Nếu như Tống Tử Văn không dùng ngoại chiêu, nếu như Lý gia không trơ mắt nhìn xem, thì Lý Ngọc Trân chắc chắn có thể thắng được ván cờ này! Khó trách, cô lại dám đánh cuộc tất cả vào đây!
Thời gian giống như được lên dây cót, nhanh chóng trôi qua.
Hai giờ sau.
Phòng hội nghị lớn nhất của Xuyên Hòa, bên trong phòng hội nghị đã ngồi đầy các phóng viên của các nền tảng lớn.
Lý Ngọc Trân uy nghiêm bước vào đại sảnh dưới sự bao vây của đám người Xuyên Hòa. Cô mới vừa tiến vào, tất cả ống kính đã nhắm ngay vào cô, vô số ánh đèn flash sáng lên.
Lý Ngọc Trân đi đến trước bục phát biểu trong phòng hội nghị, sau đó cô sẽ đích thân chủ trì cuộc họp báo này.
“Xin các vị an tĩnh một chút.” Giọng nói lạnh lùng của Lý Ngọc Trân vang lên khắp phòng hội nghị.
Tầm mắt của cô quét qua đám phóng viên, nhiếp ảnh gia. Đúng lúc này, cô như chú ý đến cái gì —— một bầu không khí vi diệu đang nhanh chóng lan ra xung quanh bọn họ.
Đầu tiên là một cú điện thoại, tin nhắn, sau đó là mấy cú điện thoại và tin nhắn…
Phóng viên bên cạnh dùng cánh tay đụng đụng đồng nghiệp của mình ở một bên.
Sắc mặt của bọn họ đều thay đổi.
…
“Chuyện là… Lý tổng, xin lỗi, cấp trên của chúng tôi đột nhiên ban bố những nhiệm vụ khác, chúng tôi cần rời đi sớm một chút.”
“Lý tổng!”
“Chúng tôi cũng vậy!”
“Yêu cầu của cấp trên, mong Lý tổng thứ lỗi!”
…
Lý Ngọc Trân còn đang đứng ở trước bục phát biểu. Cô nhìn chăm chú phòng hội nghị từ náo nhiệt nhanh chóng trở nên lạnh tanh. Một loại cảm giác lạnh lẽo bao phủ khắp người cô.
Đây là sức mạnh của quyền lực.
Văn hóa Ngô Minh.
Lục Bình nhìn những dòng tin nhắn đang điên cuồng nhảy lên trong group chat. Vẻ mặt anh bình tĩnh trầm mặc, chỉ cảm thấy từng sợi lông tơ trên cánh tay đều dựng thẳng.