Những lời nói của Lý Ngọc Trân ở trong phòng làm việc đã được truyền khắp toàn bộ công ty.
“Đây chính là mị lực của Lý tổng sao?”
Bộ phận quảng cáo.
Lâm Thu Nguyệt: người đã từng xảy ra chuyện gì đó với Lục Bình ở trong chiếc Maybach đang dựa người vào cửa phòng làm việc. Cô khoanh hai tay trước ngực, quan sát bầu không khí của công ty đang thay đổi ở cách đó không xa.
Sau khi tin tức được truyền đi, tất cả nhân viên vốn đang hoảng loạn lập tức bình tĩnh lại trong một khoảng thời gian ngắn. Tất cả mọi người đều nắm chặt điện thoại di động, chờ đợi cuộc nói chuyện video sau mười lăm phút nữa.
…
Màn hình sáng lên.
Lý Ngọc Trân mặc chiếc áo sơ mi trắng cổ chữ V bằng vải lụa phối với khăn quàng ngang vai màu đen. Cô ngồi ở sau bàn làm việc, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía ống kính:
“Các nhân viên của văn hóa truyền thông Xuyên Hòa, chào mọi người, tôi là Lý Ngọc Trân.”
Phía trên bầu trời xanh thẳm có một sợi khói trắng kéo dài.
“Tống công tử.”
“Ngài nhìn xem, Lý tiểu thư đang phát biểu với công ty.”
Trung Hải, sân bay Đông Thanh.
Tống Tử Văn đeo cặp kính râm, bước ra cổng đón sân bay. Nữ thư ký trẻ tuổi xách túi công văn đi ở phía sau, bốn vị vệ sĩ đồ đen đi ở phía trước và phía sau.
Một người đàn ông trung niên có dáng vẻ thấp bé, mập mạp ngay lập tức tiến lên nghênh đón. Ông ta giơ hai tay lên, sau khi nhân viên an ninh xác nhận không có nguy hiểm gì mới được tới gần bên cạnh Tống Tử Văn.
Ông ta cung kính đưa điện thoại di động tới, đồng thời, dùng những từ ngữ ngắn gọn nhất để giới thiệu tình huống trước mắt.
Chiếc Rolls Royce màu đen lái đi từ sân bay, Tống Tử Văn thưởng thức Lý Ngọc Trân bên trong màn hình. Anh ta yêu thích người phụ nữ kiên cường, cao ngạo, có hào quang vạn trượng như nữ vương này.
“Rất có sức cảm hóa.” Tống Tử Văn đột nhiên nói.
“Đúng vậy!”
“Đúng vậy!”
“Lý tiểu thư thật sự là không thua đấng mày râu chút nào, hồng nhan còn hơn thiếu niên.”
Người trung niên chỉ ngồi nửa cái mông, thân thể từ đầu đến cuối luôn hơi nghiêng về trước. Ông ta tự ý nghe lời đoán ý, nghe thấy Tống Tử Văn nói vậy thì lập tức nở nụ cười và đáp lại.
Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt Tống Tử Văn bỗng nhiên trở nên âm trầm.
Người trung niên không biết mình đã nói sai ở chỗ nào, tim đột ngột treo lên. Ông ta phục vụ cho Tống gia, đương nhiên biết rõ vị công tử Tống gia này có tiếng vui buồn thất thường, âm tình bất định.
“Đã điều tra được những thứ mà Lý Ngọc Trân nắm trong tay chưa?”
Một hồi sau, Tống Tử Văn mới trầm giọng nói ra.
“Chủ yếu là liên quan đến vấn đề hợp đồng của người phát sóng, nhưng dưới sự dẫn dắt của chúng ta, cư dân mạng sẽ không để ý đến chuyện liệu hợp đồng có vi phạm hay không.”
“Chúng ta đã gán cho Xuyên Hòa cái mác một công ty không để ý mạng người, chỉ theo đuổi số liệu, chèn ép võng hồng lưu lượng.” Người đàn ông trung niên thở phào một cái, trầm giọng nói.
“Tôi lại cảm thấy có chút quá mức thuận lợi.”
Tống Tử Văn dựa lưng vào ghế ngồi, anh ta nhìn về phía ngoài cửa sổ, vươn tay ra, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng gõ lên cửa kính, sau đó nói: “Chúng ta chôn đinh, Lý Kim Phi cũng thế, Đàm Lượng cũng thế, Phùng Đan cũng thế… Toàn bộ đều quá thuận lợi.”
“Tôi đã âm thầm gặp mặt mấy người Lý Kim Phi, Đàm Lượng, Phùng Đan rồi. Có thể xác định bọn họ tuyệt đối không có gì khác thường.” Vẻ mặt người đàn ông trung niên ngưng lại, sau đó nói.
“Tào Tiểu Tuệ thì sao?”
“Cô ấy bị Lý tiểu thư điều khỏi Trung Hải, chỉ liên lạc qua điện thoại.”
“Hiện tại gọi cho cô ta, tôi muốn đích thân nói chuyện với cô ta.” Tống Tử Văn híp mắt lại, nói.
[ Tút ——]
Điện thoại chỉ vang lên một tiếng liền bị cắt đứt.
Mấy phút sau, dãy số giống nhau gọi tới, thư ký thứ 2 của Lý Ngọc Trân: Tào Tiểu Tuệ đè thấp giọng nói để nói chuyện.
Người đàn ông trung niên nói chuyện với Tào Tiểu Tuệ trước, trên mặt Tống Tử Văn không lộ ra chút cảm xúc gì. Anh ta tỉ mỉ lắng nghe, đầu ngón tay vẫn nhẹ nhàng gõ lên cửa kính. Tống Tử Văn đột nhiên chen lời vào cuộc nói chuyện giữa hai người, khiến cho ngay cả người đàn ông trung niên cũng không kịp chuẩn bị.
“Thư ký Tào.”
Khóe miệng khẽ nhếch lên, trên gương mặt anh tuấn lộ ra sự tà tính không hề che giấu.
“Tôi rất nhớ thân thể của cô nha, một mặt khác ẩn dưới dáng vẻ tri thức của cô đúng là làm cho người ta phải kinh ngạc.”
“Tôi chỉ là khẽ chạm một chút thôi, giống như là…”
Tống Tử Văn nói tiếp.
Những lời nói nóng bỏng kia có thể khiến cho bất kỳ người phụ nữ nào mặt đỏ tới mang tai.
Trong điện thoại, sau khi giọng nói của Tống Tử Văn vang lên, Tào Tiểu Tuệ rõ ràng có hơi dừng lại, sau đó dùng giọng nói khẩn trương gọi một tiếng: “Tống công tử.”
“Tống công tử, anh đang nói gì đấy?!”
Giọng điệu mang theo chút ý trách móc.
Không lâu sau, điện thoại bị ngắt.