Ta Xem Hình Sự Trang Đại Lão, Tỷ Phú Quỳ Cầu Giúp Đỡ

Chương 88: Pháo hoa… đến!

Chương Trước Chương Tiếp

“Người phụ nữ này rất thông minh, chắc là đã bắt được tâm trạng chân thật nhất của mình.”

Lục Bình liếc nhìn Lý Anh.

Đáy lòng của anh bỗng lóe lên một ý nghĩ ma quỷ, nhưng rất nhanh đã bị kiềm chế lại.

“Vậy thì không cần che giấu với Đinh Thanh nữa, cứ thản nhiên và ung dung là được, chỉ là một người phụ nữ mà thôi.”

Anh đưa ra quyết định.

“Chúng ta đi thôi.”

Lục Bình đứng dậy, hắn đang muốn lấy chiếc áo khoác ở bên cạnh cửa, Lý Anh đã khôn khéo đứng dậy trước một bước. Cô muốn đi giày trước, nhưng đi mấy lần đều không được, sau đó cô dứt khoát để chân trần chạy đi, sau khi bước ra mấy bước, bước chân cô có chút lảo đảo.

“Cô rất thông minh.”

Lý Anh nhón chân lên, mặc vào giúp Lục Bình.

Lục Bình nhìn chằm chằm vào ánh mắt của đối phương, hơi dừng lại một chút, sau đó trầm giọng nói ra.

Bên ngoài quán bar, cấp dưới của Đinh Thanh đã chuẩn bị xe từ trước. Xe lái vào trong đêm mưa…

Lục Bình nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh đèn dưới hạt mưa khúc xạ ra những ánh sáng khác nhau, vừa xinh đẹp lại vừa mông lung.

“Làm tốt chuyện mình phải làm, không được cố gắng chạm vào thứ nguy hiểm.”

Lục Bình lấy điện thoại di động ra, lần này, anh chuyển cho Lý Anh 500 ngàn tệ, số dư còn lại xem như là đã thừa nhận thân phận của đối phương.

[ Ong ong ——]

Điện thoại trong túi xách vang lên, Lý Anh lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy một chuỗi con số thật dài. Cô vẫn đang đếm đếm, lúc này, bên tai vang lên giọng nói của Lục Bình.

Lý Anh nghiêng đầu nhìn qua.

Đúng lúc này những chùm sáng ánh vào trên gò má của Lục Bình. Cô còn có chút không hiểu ý trong lời nói của Lục Bình, chỉ cảm nhận được sự kính sợ đến từ vô hình.

“Ừm!” Cô đáp.

“Dừng xe ở ven đường đi.”

Lục Bình chú ý tới ánh đèn của cửa hàng ở phía xa, nói với tài xế.

Sau khi xe dừng lại, anh nhìn về phía Lý Anh. Người phụ nữ kia rất thông minh, chỉ trong tích tắc liền hiểu ý, sau khi nói một tiếng liền đẩy cửa xe xuống xe.

“Chờ đã.” Lục Bình gọi.

Nói xong, anh đưa ra một cây dù.

Cô đứng ở bên cạnh chiếc xe, đưa mắt nhìn xe biến mất ở trong bóng đêm.



Một đêm trôi qua.

Sáng sớm.

Lục Bình tỉnh lại từ trong căn nhà thuê chật hẹp. Anh ngáp một cái, mới vừa đi ra khỏi phòng đã nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của bạn cùng phòng Hạ Mẫn Đan.

Là một nhân viên tư vấn đầu tư tài chính, thời điểm gần cuối năm dường như đặc biệt bận rộn.

Hạ Mẫn Đan gần như mỗi ngày đều đi sớm về trễ, uống đến say khướt. Cô không thích cuộc sống như thế, giống như là một người chết chìm, lại không bắt được cọng rơm cứu mạng.

“Trời cuối cùng cũng trong rồi.”

Lục Bình liếc nhìn bầu trời một cái, hít một hơi thật sâu.

Anh xách túi công văn, chen ở bên trong tàu điện ngầm. Lục Bình đẩy gọng kính một cái, quan sát tất cả những gì mà mình có thể nhìn thấy.

Đã bắt đầu đếm ngược thời gian đến đợt khuyến mãi lớn cuối năm mà Xuyên Hòa dày công chuẩn bị. Chỉ cần đi ở trong thành phố Trung Hải thì sẽ có thể nhìn thấy rất nhiều quảng cáo về Xuyên Hòa, từ các tòa nhà chọc trời, đến tàu điện ngầm, hành lang trung tâm mua sắm, trên các bức tường thang máy, tấm bảng quảng cáo của taxi…

Đâu đâu cũng thấy.

Hoạt động khuyến mãi lớn của Xuyên Hòa đã hot khắp toàn bộ cả nước.

Đốt tiền!

Mỗi một ngày đều đốt một con số thiên văn!

Lục Bình đi đến trước tòa nhà công ty, ngẩng đầu nhìn lên màn chiếu ở trước tòa nhà, trong lòng không khỏi cảm thấy thán phục.

[ Đếm ngược đến hoạt động khuyến mãi của Xuyên Hòa: 3 ngày ]

Trong quảng trường, rất nhiều người đều ngẩng đầu lên quan sát giống hệt như Lục Bình.

“Hay lắm!”

Cố Đại Thạch lập tức trông thấy Lục Bình ở trong đám đông, anh đi đến bên cạnh Lục Bình, cũng ngẩng đầu lên, cảm khái.

“Đây chính là tác phẩm của nhân vật lớn!” Anh tiếp tục nói.

“Đúng vậy.” Lục Bình thu hồi ánh mắt, gật đầu một cái.

Hai người trở lại công ty.

Vẫn là chờ đợi đến ngày nghỉ cuối năm, người chơi trò chơi thì chơi trò chơi, người xem phim thì xem phim, Lục Bình thì vẫn đọc sách ở chỗ cũ. Anh dùng điện thoại di động đọc sách điện tử. Nếu như có người đến gần thì anh sẽ nhanh chóng chuyển sang một trang khác.

“Tống Tử Văn rốt cuộc sẽ ra tay vào lúc nào?”

Lục Bình thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên, anh không thể không suy nghĩ đến chuyện này.

Đây là loại cảm giác khó mà hình dung.

Mưa gió sắp tới.

Chuyện lớn sắp tới.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, giữa trưa, Lục Bình cùng Cố Đại Thạch và Trương Oánh Oánh cùng đi đến nhà ăn trong công ty ăn cơm.

“Anh Bình, anh gọi món gì vậy? A…. có cánh gà coca, tôi có thể dùng sườn xào chua ngọt của mình để đổi với anh không?” Trương Oánh Oánh nghiêng đầu qua, hỏi.

“Được.” Lục Bình ôn hòa nói.

Ba người bưng khay đến vị trí gần trong góc, vừa ngồi xuống, nhà ăn đã xuất hiện biến cố.

Bên tai không ngừng truyền đến mấy lời tương tự nhau.

“Xảy ra chuyện rồi!”

“Xuyên Hòa xảy ra chuyện lớn!”

“Nhanh! Mau xem tin tức!”

“Mẹ nó! Không đọc đúng là không biết, Xuyên Hòa nửa tháng gần đây chính là đang liều mạng đốt tiền!”

“Đốt tiền? Vậy thì có là gì! Bồi thường vi phạm hợp đồng với đủ loại công ty mới là những con số trên trời!”

“Xuyên Hòa đây là có chuyện gì? Bị chơi một vố sao?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)