Lần này, còn chưa tới 30 cái, cánh tay Lục Bình đã bắt đầu run rẩy, anh gần như là cắn chặt lấy răng hàm, trên trán nổi lên nhiều sợi gân xanh, cuối cùng mới chống đỡ được đến lúc làm xong.
Vừa làm xong, anh liền tê liệt ngã xuống, nằm ở trên sàn nhà, hừ hừ mấy tiếng, ánh mắt vô thần nhìn chăm chú lên trần nhà.
Anh vẫn siết chặt nắm đấm như cũ!
Trong lòng dâng lên một ngọn lửa khó tả!
Có lẽ là sợ hãi!
Có lẽ là không cam lòng!
Có lẽ là uất ức muốn hung hăng phát tiết!
Cho dù chỉ là một con kiến hôi thì anh cũng muốn cố gắng ngẩng cao đầu lên, hướng về phía ngai vàng trên bầu trời!
Lục Bình chống đỡ thân thể ngồi dậy, như nhớ tới cái gì đó, tìm một tấm danh thiếp của người nào đó từ trong túi quần áo. Anh mím môi, dùng số điện thoại dự phòng gọi điện.
Sau khi gọi xong, Lục Bình đổi một bộ quần áo, khoác áo khoác màu đen rồi đội mũ lên, sau đó rời khỏi nhà.
[ Keng keng keng ——]
Đang ngủ say thì bị đánh thức.
Một dãy số xa lạ.
Nữ nhân viên tiêu thụ của cửa hàng Porsche: Lý Anh nhíu đôi lông mày thanh tú. Cô vừa lẩm bẩm vừa muốn ngắt điện thoại, nhưng sau khi hít một hơi thật sâu cô vẫn lựa chọn ấn nghe.
“Đến quán bar Sắc Giới.” Giọng nói khàn khàn.
Lý Anh lập tức sững sờ, nhưng rất nhanh đã nghĩ đến gì đó.
Trong giọng nói này mang theo sự vùng vẫy, áp lực và điên cuồng, khiến cho cô thoáng cái liền hiểu ra.
“Tôi sẽ đến ngay.” Lý Anh khôn khéo đáp.
Cô ngáp cái, lộ đôi chân ngọc thon dài ra, bò dậy từ trên giường, kéo tủ quần áo ra, nghiêm túc chọn quần áo.
“Vị tiên sinh kia…”
“Chắc là rất thích chân.”
“Lộ ra một chút thanh thuần liệu có tốt hơn một chút hay không?”
Lý Anh nhớ lại cảnh tượng hôm đó, sau đó khoác lên mình một chiếc áo khoác màu đen.
Phía bên dưới là váy hoa màu hồng, làn váy che lại bắp đùi, dài quá đầu gối một chút. Đôi chân ngọc đẫy đà gợi cảm gắt gao khép lại. Cô vội vã ngồi vào xe taxi, chỉ cảm nhận được từng đợt lạnh lẽo. Vì để cho đôi chân trông được đẹp hơn, cô thậm chí còn không đi tất dài.
Chỉ có giày da và tất ngắn màu đen.
Lý Anh đặt túi ở trên chân, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
…
“Tiên sinh, tôi đến rồi.”
“Cạnh cửa có người chờ cô.”
Lý Anh đi ra từ thang máy, cô tỉ mỉ quan sát quán bar náo nhiệt này. Quán bar Sắc Giới là một quán bar vô cùng nổi tiếng ở Trung Hải, cô đã từng tới đây cùng với bạn bè.
Đi đến trước hai cánh cửa lớn.
Người quản đốc trung niên đánh giá cô, đột nhiên đưa tay ra, cung kính hỏi: “Xin hỏi, là Lý tiểu thư sao.”
“Hả?”
“Tôi… Tôi đúng là họ Lý.” Lý Anh không hiểu sao lại có chút khẩn trương.
“Tiên sinh đang đợi cô, mời tới bên này.” Quản đốc trung niên đáp.
Lý Anh vừa bước vào sàn nhảy, đã cảm nhận được một tầng hơi nóng phả vào mặt, DJ chói tai, đám thanh niên đang điên cuồng lắc lư thân thể của mình.
“Phía trên này vậy mà còn có phòng riêng?” Lý Anh kinh ngạc.
Mấy phút sau, cô trông thấy mấy vệ sĩ áo đen đang đứng ở bên ngoài căn phòng riêng kia, nhịp tim không khỏi gia tăng. Cô trước đó đã cảm thấy vị Lục tiên sinh kia không phải là phú hào bình thường.
“Lý tiểu thư.” Quản đốc trung niên cung kính nói.
Cửa phòng riêng bị đẩy ra, những tia sáng màu tím, màu đỏ và màu xanh lam mang đến cho căn phòng một cảm giác yêu mị. Lý Anh nín thở, nhìn thấy một bóng hình màu đen đang đứng ở trước cánh cửa sổ sát đất.
“Lục tiên sinh.” Cô khẩn trương gọi một tiếng.
…
“Đến đây đi.”
“A —— “
Lục Bình nhắm nửa con mắt.
Tất cả tâm tình đều đang được điên cuồng phát tiếng ở dưới ánh đèn lộng lẫy và trong tiếng nhạc DJ này.
Trong cái trạng thái này, đầu óc của anh cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
“Ngày mai.”
“Không, không đúng, đã là hôm nay rồi.”
“Hôm nay Xuyên Hòa nhất định sẽ xảy ra chuyện! Tống Tử Văn đã sắp xếp biến cố, mọi chuyện sẽ chính thức bắt đầu từ ngày hôm nay! Pháo hoa mà chúng ta chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng nở rộ!”
Suy nghĩ của anh không ngừng bay lượn.
…
Vài chục phút sau đó.
“Cô là?”
Sau một hồi, Lục Bình chú ý tới làn váy hoa mai của Lý Anh, con mắt màu đen nhìn về phía người kia lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Tiên sinh cho rằng tôi là người tùy ý sao?” Lý Anh thấp giọng nói.
“Cho dù là vậy thì tôi cũng muốn bán với giá cao, mà đây là thứ mà tôi trân quý nhất.”
Lý Anh lộ ra nụ cười tự giễu, gò má cô kiều mỵ, thở hổn hển, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ thản nhiên.
Tin tức tốt là, tâm trạng mất khống chế và lý trí đang ở bên bờ vực sâu của anh đã được kéo lại.
Tin tức xấu là, không nên gọi Lý Anh tới địa bàn của Đinh Thanh.
Hai tay đặt trên ghế sô pha trong phòng riêng, bắt chéo hai chân, Lục Bình cố ý lộ ra dáng vẻ ngược lại với ngày thường. Tròng mắt anh trắng đen rõ ràng, các suy nghĩ không ngừng lấp lóe.