Ta Xem Hình Sự Trang Đại Lão, Tỷ Phú Quỳ Cầu Giúp Đỡ

Chương 85: A tỳ địa ngục- con đường vô gian

Chương Trước Chương Tiếp

Ánh mắt của Viên Thái Bình trầm xuống, đây là một từ mà đã lâu rồi ông chưa nghe thấy, chính là một thuật ngữ quen thuộc.

Đây là kế hoạch đắc ý nhất giúp ông ta có thể đi đến hôm nay.

“Viên Gia.”

“Sao ông lại có thể hạ thủ được chứ, Chân Chân vô cùng yêu thích ông, nó thường xuyên lao vào trong ngực ông, đưa bàn tay nhỏ nhắn non nớt chạm vào râu ông. Nó có đôi khi cũng sẽ nghịch ngợm, muốn đưa tay bắt lấy ria mép trên cằm ông, nhưng mà mỗi lần còn chưa dùng sức đã đau lòng buông tay ra rồi dùng trán cọ cọ.” Đinh Thanh nhìn làn khói mờ mịt trước mặt, nói ra.

Nghe đến đó, trong lòng Viên Thái Bình đã không còn ấp ủ hi vọng nữa, ông khép hờ hai mắt lại.

Tống Vũ ngồi ở một bên khác, Cổ Gia thì đứng ở bên cạnh ông.

Bầu không khí trở nên tĩnh mịch.

“Tôi còn có một vấn đề.”

Viên Thái Bình mở mắt ra, nhìn về phía Đinh Thanh, dùng giọng nói khàn khàn nói ra.

Hôm nay.

Ông chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện đều trở nên cực kỳ quỷ, ông nghĩ bể đầu cũng không biết Đinh Thanh làm sao mà làm được.

“Tôi chỉ nói lại những việc ông đã làm với bọn họ cho mỗi người mà thôi.”

Đinh Thanh không đợi lão gia tử hỏi ra vấn đề, liền trực tiếp nói ra.

“Tôi chỉ là lấy được phương thức liên lạc của đội ngũ dưới tay ông trước thời hạn, sau đó điều bọn họ đến khu vực mà tôi đã bố trí từ trước—— sau đó một cây đuốc đốt sạch bọn họ.”

“Còn về người luyện Phách Quải Quyền kia, tên là Tả Giáp Thanh đúng không? Công phu của anh ta đúng thật là lợi hại, từ đầu đến cuối tôi phải dùng tới mười mấy khẩu súng mới giết chết được anh ta.”

Đinh Thanh không ngừng nói.

Mỗi một lời nói của anh đều khiến cho mí mắt Viên Thái Bình giật giật.

“Nhưng mà?” Viên Thái Bình lại nói.

Chỉ là phương thức liên lạc, làm sao có thể điều động đội ngũ được?

“Anh Viên!”

Viên Thái Bình còn chưa nói hết lời, lão quản gia Cổ Thủ Đông bên cạnh đã siết chặt nắm đấm, thân thể run rẩy. Ông đột nhiên hô lên, lần này không tiếp tục gọi lão gia nữa.

Viên Thái Bình nhìn về phía Cổ Thủ Đông, trong nháy mắt thật giống như nghĩ tới điều gì, lại cảm thấy không tin nổi. Ông ta đời này, ai cũng không tin, chỉ tín nhiệm duy nhất người anh em này của mình.

“50 năm trước, Tiểu Liên và Uy Nhi… Có phải… có phải do ông giết… giết chết hay không?”

Đôi môi Cổ Thủ Đông trở nên trắng bệch run rẩy, đôi mắt rưng rưng.

Viên Thái Bình nghe vậy, phản ứng đầu tiên chính là vô cùng kinh ngạc. Ngay sau đó, ông đột nhiên trợn to hai mắt, lông tơ trên sống lưng dựng thẳng, nghiêng đầu nhìn về phía Đinh Thanh.

“Cổ Gia.”

“Xin lỗi.”

“Tôi đã lừa gạt ông, Viên Gia đời này chỉ tín nhiệm duy nhất một mình ông, ông ta thật sự xem ông như em trai ruột của mình.”

Đinh Thanh đứng lên, phủi mông một cái, áy náy nói với Cổ Thủ Đông.

Cổ Thủ Đông như bị sét đánh, thân thể run run.

Viên Thái Bình thở hổn hển, cười ra tiếng.

Phanh!

Chợt.

Một tiếng súng vang lên.

Chỉ nhìn thấy, ngay sau lưng mấy người, Tống Vũ đưa tay vào trong ngực muốn lấy cái gì đó ra, chỗ mi tâm đột nhiên bị một viên đạn găm vào. Tròng mắt anh ta trợn tròn, ngã quỵ ở bên cạnh Viên Thái Bình, máu tươi ồ ạt chảy xuống.

“Được rồi.”

“Viên Gia, hôm nay đến đây thôi.”

“Cậu và chị Quyên của cậu cùng nhau lớn lên, nha đầu kia chưa từng tham dự vào chuyện của chúng ta! Cho nó một con đường sống đi! Cho Tác Tân một con đường sống!”

Tốc độ nói của Viên Thái Bình rất nhanh, mở to hai mắt, cầu khẩn.

“Y Vân có liên quan không?”

“Chân Chân có tham dự vào mấy chuyện này không?”

Vẻ mặt Đinh Thanh không biểu tình, anh nhận lấy đao do thủ hạ đưa tới, đi đến phía sau lưng lão gia tử, một tay che miệng lão gia tử, một tay khác cầm đao xẹt qua cổ.

Lão gia tử còn muốn tiếp tục cầu xin một con đường sống cho con gái và cháu trai. Ông ta không cam lòng, thân thể đang giãy giụa, máu tươi cuồn cuộn chảy xuống từ cổ họng, thân thể dần dần dừng lại.

“Cổ Gia.”

“Ông đi đi.”

Đinh Thanh nhìn về phía Cổ Thủ Đông.

Cổ Thủ Đông thất hồn lạc phách, ông cúi đầu, đột nhiên đụng về phía vách tường bên cạnh.

Đụng mấy cái liên tục.

Máu tươi chảy xuống như dòng nước.

Ông cũng ngã xuống ở trong vũng máu.

“A!”

Chị Quyên khí chất dịu dàng, sau khi đưa đứa nhỏ vào trong phòng không yên tâm lại ra ngoài xem một chút. Cô nhìn thấy một màn thê thảm này liền đưa tay che miệng, ngồi sụp xuống đất.

“Chị Quyên.”

“Chị yên tâm, tôi sẽ cho Tác Tân một con đường sống!”

Đinh Thanh đi đến trước mặt chị Quyên, vành mắt anh đỏ bừng, giọng nói khàn khàn khó nghe. Sau khi nói ra một câu như vậy, anh để súng lên sau đầu người phụ nữ, ôm đầu người phụ nữ vào trong ngực, nhắm mắt lại —— Phanh!



[ Ong ong ——]

Trên hành lang lờ mờ.

Điện thoại di động trong lồng ngực rung lên.

Lục Bình mở màn hình ra, xem lướt qua một hàng chữ thật dài. Đây là anh yêu cầu Đinh Thanh báo lại tình hình cho mình.

Nội dung trong đó khiến cho Lục Bình sợ hết hồn hết vía.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)