Chỉ nhìn thấy, anh ta bỗng dán vào bên cạnh chiếc Accord màu trắng, cánh tay dài ngoằng vung ra, giống như một cái roi sắt quất vào cửa! Một tiếng nổ lớn vang lên ở bên tai mọi người!
[Tích! Tích! Tích! ]
Toàn bộ cửa xe lõm xuống. Xe phát ra tiếng báo động chói tai.
Bàn tay rộng lớn của người đàn ông trung niên bắt lấy cửa xe, thân xe lắc lư. Anh ta tháo cả cánh cửa xe xuống, đặt ở trước mặt.
Phanh! Phanh! Phanh!
Tiếng đạn rơi như mưa đánh vào trên cửa xe, ánh lửa càng ngày càng lớn ——
Anh ta giơ cánh cửa kia về phía trước một khoảng, sau đó ném cánh cửa đi, có vệ sĩ bị ném trúng, lúc này thống khổ ngã xuống!
Đồng thời, bóng người lăn sang một bên…
Đinh Thanh nhìn thấy một màn này, mí mắt giật giật, cầm điếu thuốc lên hít sâu một hơi. Anh biết rõ sự biến thái của mấy người luyện võ cổ truyền, nhưng người trong vòng này đều ẩn giấu cực sâu, gần như đều bị các đại gia tộc và gia đình quyền quý nuôi.
Tập được võ nghệ, sau đó bán mình cho nhà đế vương.
Không gì hơn thế.
“Mẹ nó?”
“Mẹ nó?!”
Trong phòng vệ sinh.
Lục Bình mở to hai mắt, kinh sợ đứng lên. Anh chỉ là một nhân viên bình thường, cho dù như thế nào cũng không thể nghĩ đến sức mạnh của nhân loại lại thật sự có thể làm được đến mức độ này.
Nói thì chậm.
Nhưng chuyện xảy ra lại nhanh.
Trong màn hình, biến cố đã xuất hiện.
Nhưng khi người đàn ông trung niên kia chộp lấy cảnh cửa ném về phía trước và xông tới trước mặt Đinh Thanh, anh ta không có chú ý tới, mọi người trong những chiếc xe màu đen ở phía sau đều đồng loạt đứng dậy, từng họng súng nhắm thẳng về phía ánh từ từ mọi ngóc ngách.
Không có chút dừng lại nào.
Viên đạn nhanh chóng lao ra từ bốn phương tám hướng.
Võ thuật cổ truyền dù có lợi hại như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là rèn luyện thân thể mà thôi. Có thể phát huy một phần sức mạnh thành mười phần, chẳng qua chỉ là để cho tinh khí thần của mình tập trung hơn mà thôi. Nhưng mà tiền đề là không ở trong trường hợp đối diện với họng súng!
Bọn họ… cũng không phải thần!
…
“Hô!”
“Hô!”
“Hô!”
Lục Bình nhìn bóng người nhuốm máu đang co giật bên trong màn hình, không khỏi há miệng thở hồng hộc. Lúc này, sống lưng anh đã bị mồ hôi thấm ướt.
“Đám cao tầng của thế giới này rốt cuộc nắm giữ quyền hành như thế nào?”
Lông tơ trên cánh tay Lục Bình không khỏi dựng thẳng.
…
“Đi thôi.” Đinh Thanh cũng thở phào một hơi, anh híp mắt lại nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên chỉ cách mình mấy bước rồi nói.
Bước chân lướt qua.
Đôi giày da lướt qua bên cạnh người đàn ông trung niên.
Chiếc xe con màu đen lái vào vào trong màn đêm mưa. Trong đêm nay, tại nơi mà người bình thường không thể nhìn thấy, sự thanh tẩy nhằm vào Viên Thái Bình đang được tiến hành.
Dưới sức mạnh tuyệt đối của tình báo, đây chính là một đòn đả kích cực kỳ lớn.
Đoàn xe đi đến Cửu Giang Đường.
Đinh Thanh xuống xe, ngẩng đầu nhìn về phía nhà cao cửa rộng với ánh đèn ấm áp.
Trong sân.
Lão quản gia Cổ Gia đang nghe điện thoại.
Sau khi ông cúp điện thoại liền cung kính nói với Viên Gia:
“Lão gia.”
“Thanh Tử đến.”
“Con nuôi tốt của ta đến rồi.” Ánh mắt Viên Thái Bình tối sầm lại, ông ta ngẩng đầu lên, ánh mắt quét qua Cổ Thủ Đông, con gái, Tiểu Tác Tân và Tống Vũ, sau đó trầm giọng nói.
Cấp dưới tâm phúc đi ở phía trước và phía sau.
Hai tay Đinh Thanh cắm ở túi, áo khoác âu phục mở rộng. Anh đi xuyên qua hành lang, sân vườn, đi vào phía trước một vườn hoa kiểu Trung mà anh vừa tới cách đây không lâu.
Dưới ánh đèn ấm áp, lão gia tử đang chơi đùa với đứa nhỏ.
“Chú Thanh!”
Tiểu Tác Tân còn nhỏ, không phát hiện ra bầu không khí khác thường giữa người lớn. Nhóc trông thấy Đinh Thanh thì lập tức vui vẻ hô lên, nhanh chóng chạy về phía Đinh Thanh.
Hành động này của đứa nhỏ khiến cho sắc mặt của mấy người lớn lập tức thay đổi.
“Có nhớ chú Thanh không?”
“Nhớ!”
“Ha ha ha, tên nhóc này có phải lại mập ra rồi hay không!”
Xa xa, Đinh Thanh ngồi xổm xuống, giang hai tay ra. Nhóc con lon ton chạy tới, càng đến gần thì bước chân càng ngày càng nhanh, lao vào trong ngực anh.
Đinh Thanh ôm lấy đứa nhỏ, giơ lên xoay một vòng, ôn hòa nói.
“Viên Gia.”
“Cổ Gia.”
Đinh Thanh ôm đứa nhỏ đến gần, tựa như cười mà không phải cười gọi một tiếng.
Viên Gia không có để ý.
“Chị Quyên, dẫn Tiểu Tác Tân đi đi.”
Đinh Thanh để đứa nhỏ xuống, nhìn về phía người phụ nữ dịu dàng đang nhìn mình với vẻ khẩn trương và cầu khẩn, nói: “Tôi và Viên Gia tán gẫu một chút.”
Bọn họ ngồi ở dưới mái hiên, nhìn những giọt nước mưa không ngừng nhỏ xuống thuận theo mái hiên.
“Tại sao phải làm như vậy, tôi không xử đối tệ bạc với cậu mà? Hai mươi sáu năm trước, nếu như không có tôi, cậu đã bị chết rét ở bên cạnh thùng rác nào đó rồi.”
Viên Thái Bình ngồi ở trên ghế nằm bên cạnh Đinh Thanh.
Lão gia tử không chắc Đinh Thanh đã biết rõ bao nhiêu, nhưng không muốn dễ dàng buông tha.
“Hai mươi sáu năm trước?”
Đinh Thanh lại móc một điếu thuốc ra từ trong lòng ngực, châm lửa cho mình. Anh hít sâu một hơi, híp mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ châm biếm: “Kế hoạch dưỡng cổ sao?”