“Cổ Gia.”
“Cổ Gia.”
Tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên.
Cửu Giang Đường.
Nhà cao cửa rộng.
Lão quản gia Cổ Gia, Cổ Thủ Đông đi theo Viên Gia cả đời đang chờ ở trước cổng. Tinh lực của ông vốn nên là rất tốt, nhưng mà ông vẫn không thể làm như thư sướng được. Ông vốn muốn đợi lão gia trở về, nhưng không nhịn được mà cúi đầu xuống ngủ thiếp đi.
Một ông lão trong nhà vỗ vỗ Cổ Thủ Đông.
“Hả?”
“Sao tôi lại ngủ thiếp…”
“Mấy người lão gia đã trở về.” Người kia thấp giọng nói.
Cổ Gia đứng lên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ sửa sang lại ống tay áo và cổ áo, đứng ở trước cửa, nhìn về phía đoàn xe trong màn mưa ở phía xa.
Cổ Gia có một chút xuất thần.
Phản bội Viên Gia, đối với ông chính là một dạng thống khổ.
Nhưng vì để cho gia đình nhỏ kia có thể có một cuộc sống bình thường và an toàn sống tiếp, ông không thể không làm như thế. Con trai trưởng đã chết, con trai thứ hai cho dù thế nào cũng đều phải sống sót!
“Viên Gia, đến lúc qua thế giới bên kia, tôi vẫn sẽ luôn hầu hạ ngài.”
Đôi môi Cổ Gia run rẩy. Ông cũng không có ý định sống.
Đúng lúc này, chiếc Mercedes màu đen dừng ở trước mặt, Cổ Gia cung kính đứng dậy, không để ý đến thủ hạ đang cầm ô cho mình mà xông vào trong màn mưa, mở cửa xe cho Viên Gia.
“Lão gia.” Cổ Gia gọi.
“Thủ Đông, đừng để bị ướt, cái tuổi này của chúng ta không chịu nổi mấy chuyện này đâu.”
Viên Thái Bình còn chưa xuống xe, ông nhìn về phía lão quản gia, điều đầu tiên chú ý đến là đối phương đang đội mưa. Ông trừng mắt nhìn thủ hạ bên cạnh, trầm giọng nói.
Ông nắm chặt quải trượng, run rẩy đi xuống.
Cổ Gia cũng chú ý tới, lão gia tử già rồi, tinh thần giống như đã bị suy sụp.
Hai ông lão gần tám mươi tuổi một trước một sau đi trên hành lang trong vườn hoa, hạt mưa rơi xuống từng hạt một thuận theo mái hiên, thảm thực vật trong vườn hoa dần trở nên khô héo khi đông đến. Vào lúc này, bầu không khí có một chút suy thoái.
Tống Vũ với dáng vẻ tinh anh và đám vệ sĩ áo đen đi theo phía sau hai ông lão.
“Thủ Đông à.” Viên Gia đột nhiên dừng bước, nói với người bên cạnh.
“Lão gia.” Cổ Gia đáp.
“Ông cũng đã đến tuổi hưởng phúc rồi, nên về hưu rồi!”
“Tôi còn có thể chăm sóc ngài.”
“Ha ha!”
“Không cần nữa đâu, chờ đến ngày mai, ông nhận một khoản tiền rồi nghỉ ngơi cho khỏe đi!”
Viên Gia thoải mái cười hai tiếng, gõ quải trượng xuống đất một cái, không cho Cổ Gia cơ hội từ chối, sau đó tiếp tục đi vào nhà.
Nhà chính.
Dưới ánh sáng ấm áp, một người phụ nữ dịu dàng đang chơi đùa với một đứa trẻ non nớt, chỉ là thỉnh thoảng lại nhìn ra phía ngoài một chút.
“Ông nội!”
Đứa nhỏ tinh mắt, liếc mắt liền nhìn thấy Viên Gia, giọng nói trong trẻo vang lên từ xa.
…
“Tôi vào nhà vệ sinh một chút.”
Điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên.
Lục Bình cười nói với đồng nghiệp Trương Oánh Oánh đang đỏ bừng hai má. Anh nói xong liền đứng dậy đi tới nhà vệ sinh.
Đây là một nhà hàng Đông Nam Á mới mở, cho dù trời đổ mưa to thì vẫn có rất nhiều người, bên ngoài hành lang chính là một hàng khách hàng đã lấy số và đang ngồi đợi.
Lục Bình đi xuyên qua đám người, cầm điện thoại di động lên, nụ cười trên gương mặt dần dần thu liễm.
“Điều cuối cùng mà anh cần chú ý chính là người này, anh ta được Viên Thái Bình giải cứu vào 30 năm trước. Anh ta đã luyện cổ võ Phách Quải Quyền cả đời, quyền thuật bình thường mà đối mặt với anh ta không chết thì cũng tàn phế.”
Trong lúc nói chuyện với Đinh Thanh, câu nói sau cùng vang vọng bên tai.
Lúc Lục Bình đọc tình báo, có khá nhiều lần đều vô thức lướt qua đoạn tin tức này. Anh đã xem không ít phim kung fu và phim hành động, một trong những quan điểm của anh là: dù kỹ năng võ thuật có lợi hại đến đâu thì đều không thể chống lại vũ khí. Nhưng anh lại cảm thấy nghi hoặc, tại sao Viên Thái Bình luôn là một võ giả như vậy.
Đi vào phòng vệ sinh.
Ngồi xuống trên nắp bồn cầu.
Lục Bình ấn vào đường link trong màn hình, từ góc nhìn thứ nhất của Đinh Thanh có thể thấy được đối phương đang ở trong một hầm để xe, một chiếc xe van tràn đầy bụi bặm nằm chắn ngang ở trước lối ra.
Một bóng người mặc áo khoác màu xám xuất hiện ở trong mắt.
Đám vệ sĩ áo đen bao vây xung quanh Đinh Thanh, tay để bên hông, cảnh báo.
…
Trong hầm để xe.
Đinh Thanh hơi híp mắt lại, nhìn về phía bóng người nơi xa. Anh móc một hộp thuốc lá ra từ trong lồng ngực, châm lửa đốt cho mình một điếu.
Cùng lúc đó.
Phanh!
Phanh!
Phanh!
Tiếng súng nặng nề vang lên.
Vóc dáng của người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu xám kia cũng không quá cao, nhưng hai cánh tay rất dài, lòng bàn tay cực rộng. Vẻ mặt anh ta không có chút cảm xúc nào, sức quan sát nhạy bén, vào lúc vệ sĩ bóp cò, dưới chân phát lực, thân hình thoắt một cái đã đứng cạnh một chiếc xe con, đạn bắn vào trên khung xe, từng tia lửa bắn ra tung tóe.
Người đàn ông trung niên di chuyển rất nhanh. Anh ta cúi người một cách quỷ mị, lấy xe làm hậu thuẫn, điên cuồng xông qua!