Ta Xem Hình Sự Trang Đại Lão, Tỷ Phú Quỳ Cầu Giúp Đỡ

Chương 82: Giết!

Chương Trước Chương Tiếp

Ngay sau đó.

“A lô?” Một giọng nói âm u và cảnh giác, giống như là quạ đen đang khóc tang vang lên.

“Tôi là Cổ Thủ Đông.” Ông lão trầm giọng nói.

“Xảy ra chuyện rồi!”

“Đinh Thanh sa sút tinh thần đều là giả, cậu ta đã âm thầm lên hệ với mười vị đổng sự, đoạt lấy vị trí của Tống Vũ. Viên Gia bảo ông dẫn đội —— “

Ông lão hơi dừng lại, ánh mắt thay đổi, nói ra từng câu từng chữ:

“Chặn đánh Đinh Thanh!”

“Toàn bộ thế lực của Đinh Thanh đều ở —— “

“Hiện tại liền xuất phát! Chú ý, trước khi hành động nhớ bảo người ta tắt hết tất cả thiết bị truyền tin, bao gồm cả ông, Viên Gia nghi ngờ trong số các người có nội ứng!”

“Ngoài ra, để tránh tổng bộ can thiệp và kết thúc mệnh lệnh, trong lúc hành động, cho dù là Viên Gia hay là tôi liên lạc với ông thì ông đều không thể nhận điện thoại!”

“Có nghe hay không?!” Ông lão hỏi.

“Đã biết!” Đầu bên kia điện thoại trầm mặc chốc lát, lập tức lời ít ý nhiều mà đáp.

Ông ta không có nghi ngờ.

Một mặt là vì chắc hẳn chỉ có mỗi Viên Gia là biết rõ số điện thoại kia của mình; mặt khác, trên giang hồ không ai không biết Cổ Gia trung thanh đối với Viên Gia như nào.

Cuộc điện thoại kết thúc.

Cổ Gia tiếp tục gọi cuộc điện thoại thứ hai.



“Gấp cái gì!”

Trên chiếc Mercedes S màu đen, ánh mắt Viên Thái Bình tối sầm, đột nhiên gầm lên với Tống Vũ.

“Cha sẽ dạy cho con bài học cuối cùng, người sống mới có thể làm đại lão.”

“Người chết thì mọi chuyện đều tan biến.”

Viên Thái Bình buông lỏng giọng điệu, trầm giọng nói.

Ông ta kinh doanh cả đời, một cuộc bỏ phiếu sao có thể tước đoạt quyền hành của ông ta được? Chỉ cần Đinh Thanh chết rồi, Tống Vũ vẫn có thể tiếp tục ngồi lên vị trí kia.

Quy tắc chung ở tổng bộ, vốn cũng là dưỡng cổ.

Nguyên nhân phía trên hiện tại chưa thông báo cho ba chi nhánh còn lại chính là đang chờ đợi kết quả cuối cùng.

“Điện thoại đưa cho tôi.” Viên Thái Bình nói.

Chiếc điện thoại kiểu cũ, Viên Thái Bình ấn xuống một dãy số, đây là lực lượng tinh nhuệ nhất dưới tay của ông ta, gồm những đội ngũ chiến đấu hàng đầu.

Bất kỳ người nào trong đội ngũ đều có tố chất của lính đặc chủng.

[ Tút ——]

Điện thoại đổ chuông.

[ Tút ——]

Viên Thái Bình vẫn trấn định như cũ.

Nhưng sau khi tiếng tút thứ ba vang lên, Viên Thái Bình bỗng híp mắt lại.

Một phút đồng hồ sau, tiếng nhắc nhở không có người nhấc máy vang vọng ở bên tai, một loại cảm giác kinh hoảng mất khống chế đang dần dâng lên ở trong lòng vị đại lão cả đời oai phong một cõi này.

Trong lòng Viên Thái Bình hơi kinh nghi, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút cảm xúc nào.

Sau khi cúp điện thoại, ông ta lại gọi một cuộc khác.

Nhưng vẫn không có người nghe.

Ông ta đổi một dãy số khác, không có người nghe.

Không có người nghe!

Không có người nghe!

Sắc mặt Viên Thái Bình thay đổi, ông ta đã hoàn toàn mất liên lạc với đội ngũ tiên phong mà mình tự hào nhất! Đây là điều không nên, phải biết rằng, ngay từ lúc đội ngũ tuyển chọn và thành lập, ông ta đã đặt ra những tiêu chuẩn nghiêm ngặt, dựa theo yêu cầu, nhất định phải có người túc trực ở bên cạnh điện thoại 24/24, điện thoại phải được kết nối sau tiếng tút thứ ba.

“Không có chuyện gì.”

“Nhất định không có chuyện gì.”

Viên Thái Bình bắt lấy điện thoại, gọi cho những thủ hạ còn lại của mình.

Giống như một hòn đảo hoang giữa đại dương rộng lớn, tất cả đoàn đội mà ông ta từng sở hữu gần như đều bị mất liên lạc.

Tiếng tiếng thở dốc kịch liệt.

Hai mắt mở to.

Viên Thái Bình đã bày mưu lập kế mấy chục năm, lần đầu tiên chân chính cảm nhận được sự sợ hãi.



Trung Hải, ngoại ô.

Trong một công xưởng yên tĩnh.

Một đám người mặc đồng phục thống nhất, trong tay ôm các thiết bị, liên tục ra hiệu cho nhau, động tác sạch sẽ lưu loát xông vào sâu bên trong.

Cả đội dừng lại ở trước cầu thang kim loại lên tầng hai trong công xưởng.

Đội trưởng chỉ huy, sau khi xác nhận không có nguy hiểm gì, từng thành viên lần lượt tiến vào.

Keng ——

Đinh ——

Đang ——

Keng ——

Tiếng kim loại vang lên.

Ngay sau đó, ánh lửa ngút trời bùng lên.

“Có mai phục!”

“Rút lui!”

“Rút lui!”

Đội trưởng quát lên.

Cánh cửa kim loại phía sau bọn họ đã bị chặn lại.



“Thật vui khi gặp được các vị ở đây.”

“Tôi hy vọng tập đoàn vận tải Trung Hải có thể hướng về phía trước dưới sự cố gắng của tất cả chúng ta, có thể có thêm được những bước tiến lớn hơn nữa.”

Đinh Thanh đứng ở trước bục, phát biểu sau khi nhậm chức.

Anh vừa dứt lời, tiếng vỗ tay lập tức vang lên như sấm.



Văn hóa Ngô Minh.

“A —— “

“Cuối cùng cũng tan làm!”

Cố Đại Thạch vươn người một cái, anh xoay người theo thói quen, chuẩn bị hỏi Lục Bình lát nữa có đi chơi game hay không.

Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, anh đã nhìn thấy Trương Oánh Oánh luôn cực kỳ ôn nhu đang nhìn chằm chằm vào mình, đôi bàn tay trắng nõn đang gắt gao siết chặt.

“A Bình à.”

“Lát nữa tôi còn có chút việc, không trở về cùng các người được rồi.”

Cố Đại Thạch phản ứng lại rất nhanh, lời đến khóe miệng liền lập tức thay đổi.

Lục Bình mang theo nụ cười yếu ớt, nhìn chăm chú một màn này.

“Anh Bình!”

“Tôi biết một nhà hàng mới mở! Có muốn đi ăn cùng hay không!”

“Tôi nói với anh biết, nhà hàng kia đang vô cùng hot!”

Trương Oánh Oánh lập tức nói.

“Được.” Lục Bình gật đầu.

Cố Đại Thạch rời khỏi trước, anh đứng ở trong thang máy, nhìn cánh cửa khép lại.

“Ài!”

“Có phụ nữ liền quên anh em, mình xem như đã thấy rõ!” Cố Đại Thạch thở dài một cái.

Dáng vẻ này của anh không duy trì được lâu, rất nhanh, trên gương mặt lại lộ ra một nụ cười ngốc nghếch.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)