“Hiện tại, người cho rằng Tống Vũ là thích hợp để dẫn dắt tập đoàn vận tải Trung Hải phát triển, mời giơ tay phải lên.”
“Tống Vũ —— “
“Một phiếu! 12 phiếu phản đối!”
…
Ầm!
Ầm ầm!
Bên ngoài, bầu trời âm trầm cả ngày bị một tia chớp đánh tan, mưa bắt đầu rơi xuống to như trút nước.
Viên Thái Bình sầm mặt chống gậy cùng con rể Tống Vũ đi ra bên ngoài tòa nhà dưới sự bao vây của vệ sĩ, ngồi vào trong xe.
Từng thành viên ban giám đốc cũng lần lượt đi đến trước xe của mình và rời khỏi.
“Xảy ra chuyện!”
“Thật sự đã xảy ra chuyện!”
Trên chiếc Passat màu đen, lão đội trưởng Mã An Bang cầm ống nhòm, nhìn chăm chú vào đoàn xe đang rời đi ở phía xa. Ông nhíu chặt mày trầm giọng nói.
“Nhanh!”
“Bảo đội điều tra đi điều tra chuyện đã xảy ra trong phòng hội nghị một chút!”
Vẻ mặt Mã An Bang nghiêm túc, nói với đồ đệ.
“Đinh Thanh?”
“Nhất định là Đinh Thanh!”
“Những năm này cậu ta bày ra dáng vẻ sa sút tinh thần chỉ là đang cố ý diễn cho Viên Thái Bình nhìn?!”
“Ha ha!”
“Lão già kia cũng có ngày hôm nay…”
Mã An Bang nghĩ tới điều gì, con ngươi co rút lại, trên cánh tay chợt nổi một tầng da gà.
Lời ra đến khóe miệng bỗng im bặt.
Nụ cười vừa lộ ra trên mặt miễn cưỡng dừng lại.
Ông vốn đang định cười trên nỗi đau của đối thủ cũ, nhưng mà lúc nghĩ đến Đinh Thanh ẩn núp 5 năm như thế, thủ đoạn và lòng dạ như vậy, ông cười không nổi nữa.
“Có lẽ, đối với chúng ta mà nói, Tống Vũ sẽ là một người phát ngôn thích hợp hơn.” Mã An Bang lẩm bẩm.
Ông và Viên Thái Bình đấu cả đời, ông biết rõ đó là một lão già khó dây dưa cỡ nào!
…
Văn hóa Ngô Minh.
Lục Bình ngẩng đầu nhìn về phía những hạt mưa đang không ngừng đánh vào cửa sổ, điện thoại di động chợt vang lên.
Anh lập tức cầm lên xem và kết nối.
“Được.” Lục Bình nở nụ cười rạng rỡ.
“Tôi biết rồi!”
…
Trung Hải, trung tâm CBD, trong một căn phòng hiện đại hóa.
“Thật sự là Đinh Thanh.”
Đại lão nắm giữ lĩnh vực truyền thông: Tiết Hoa Thanh thì thầm tự nói.
Anh ta không cảm thấy chấn kinh quá lâu, rất nhanh đã thu liễm tất cả cảm xúc của mình.
“Tống công tử.”
“Xin lỗi! Xin lỗi!”
“Tôi thật sự có chuyện, không giúp được ngài!”
Trên mặt Tiết Hoa Thanh lộ ra vẻ áy náy, liên tục nói.
…
Đinh Thanh nói chuyện điện thoại với trưởng lão của tổng bộ.
Sau khi cúp điện thoại, anh đứng cạnh cửa sổ, nhìn về phía những hạt mưa và mây đen bên ngoài cửa sổ. Trên gương mặt anh là nụ cười, nhưng sâu trong ánh mắt lại chưa hề buông lỏng.
“Đinh Thanh.”
“Những tin tình báo này là những gì mà Viên Thái Bình che giấu trong mấy năm nay.”
Văn hóa Ngô Minh.
Văn phòng.
Lục Bình đứng ở trước cửa sổ, ngắm nhìn đô thị dưới làn mưa lớn, anh nhớ lại lần cuối cùng mình giao lưu với Đinh Thanh.
Tương tự, anh không có bày tỏ bất kỳ quan điểm gì của mình, chỉ thuật lại nội dung bên trong tình báo một lần.
…
“Rốt cuộc là thế lực như nào mà lại có thể điều tra ra được cả những thứ này?”
Đinh Thanh nâng giày da lên, rảo bước về phía một gian phòng hội nghị khác.
Bên trong phòng hội nghị cách vách, các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn vận tải Trung Hải đều đang chờ ở đây. Bọn họ muốn gặp lãnh đạo của mình, đồng thời cũng là người phát ngôn.
Trên hành lang.
Bước chân đột nhiên dừng lại, nhìn thoáng qua đám đông đang tụ tập xung quanh, tim đột nhiên đập nhanh, cảm thấy tê cả da đầu, từng lông tơ dựng thẳng.
Sau khi ngồi lên vị trí này, anh càng ngày càng kiêng kị hoặc có thể nói là sợ hãi đối với người thanh niên mặc quần áo công sở, tay xách túi công văn, trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất của một nhân viên bình thường kia.
Anh có thể thắng được, không phải là bởi vì cổ tay anh mạnh hơn Viên Thái Bình hay là Tống Vũ, mà là anh đánh bàn cờ này với góc nhìn của Thượng Đế!
“Toàn thể đứng dậy.”
Đinh Thanh đứng ở trước phòng hội nghị, người phụ nữ đeo mắt kính gọng đen vội vàng đi vào, nghiêm túc nói.
“Chủ tịch Đinh!”
“Chủ tịch Đinh!”
Đinh Thanh bước vào, mọi người đồng thanh hô lên.
Đinh Thanh giơ tay lên.
Anh ngồi ở chủ vị, thản nhiên nghe đám người quản lý tập đoàn phát biểu.
Đầu ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, ánh mắt cách không nhìn chăm chú về phía bên ngoài.
…
Cũng lúc đó.
Thành phố Trung Hải, khu Đông Thành.
Cửu Giang Đường.
Trong một thư phòng kiểu cũ được trang hoàng cầu kỳ, lão quản gia Cổ Gia bởi vì thân thể ốm bệnh mà không đi theo Viên Thái Bình đang nhắm mắt nằm ở trên ghế nằm, bàn tay gõ nhịp ở phía trước, trong miệng còn hát mấy câu hí khúc.
Trong phòng, đồng hồ quả lắc cũ kỹ đang không ngừng lắc đi lắc lại.
Cổ Gia đột nhiên mở mắt.
“Ài —— “
Ông thở ra một hơi thật dài.
Tinh thần phấn chấn của ông bỗng nhiên như bị rút sạch, ông ngồi dậy, duỗi lưng sau đó đi đến trước bàn sách, nhấc chiếc điện thoại màu đỏ lên.
Số điện thoại này là số riêng của Viên Thái Bình.
[ Tút ——]
Cuộc gọi đang được kết nối.