Lần này đi Hồng Kông, Lục Bình đã tích lũy được không ít lực lượng. Trên một số phương diện, anh cũng không cần để ý và cẩn thận giống như trước đó nữa. Ít nhất thì không cần ngay cả việc chăm sóc hoặc là gặp người nhà của các bạn học kia cũng không dám. Trên người anh đang gánh vác món nợ máu của những người bạn học này, muốn đi thắp cho bọn họ một nén nhang, muốn bồi thường một chút gì đó cho người nhà bọn họ.
Không vì cái gì khác.
Cho dù bị xem là giả nhân giả nghĩa hoặc là dối trá, ích kỷ thì Lục Bình cũng muốn khiến cho lòng mình dễ chịu hơn một chút.
“Mẹ Ôn vẫn còn ngồi ở ven đường.” Viên Lợi Quân trầm giọng đáp.
“Đã lâu như vậy, thân thể thế nào rồi?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây