Ta Xem Hình Sự Trang Đại Lão, Tỷ Phú Quỳ Cầu Giúp Đỡ

Chương 80: Ẩn núp năm năm! khủng bố tất cả!

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi cử hành xong nghi thức.

Không có quá nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp tiến đến phân đoạn tiếp theo.

“Ta…”

“Tôi tự nguyện rời khỏi thân phận người dự bị.” Người dự bị Tào Vinh đứng lên, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, vẻ mặt anh lúc này lộ ra chút khẩn trương. Anh hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói ra.

“Cậu đã chắc chắn?” Ông lão hỏi.

“Chắc chắn!”

“Ngồi xuống đi.”

Sau khi Tào Vinh ngồi xuống, những ánh mắt tập trung ở trên người anh liền dời đi, đến lúc này anh mới phát hiện sống lưng của mình đã bị mồ hôi thấm ướt.

Anh cúi đầu xuống, nhìn về phía trước.

Người dự bị như anh cũng chỉ là cho có mà thôi, mười hai vị đổng sự sẽ không có người nào bỏ phiếu cho anh cả.

“Đều nhìn tôi làm cái gì? Tiếp tục đi chứ!”

Tào Vinh bỏ quyền, Viên Thái Bình nhìn về phía Đinh Thanh, theo động tác của ông ta, mấy lão hồ ly trước bàn dài cũng lần lượt nhìn về phía Đinh Thanh. Nhận thấy được ánh mắt kia, Đinh Thanh chỉ nhún vai, trên mặt lộ ra nụ cười sau đó lên tiếng.

Anh vừa dứt lời, Viên Thái Bình lập tức dùng lực nắm chặt quải trượng, ánh mắt chớp mắt đã trở nên hung tàn, âm u lạnh lẽo. Ông ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào Đinh Thanh. Đến lúc này, tất cả lớp vỏ giả nhân giả nghĩa của ông ta đều bị xé sạch, ý uy hiếp không che giấu gì.

“Cánh cứng cáp nên muốn bay một mình rồi.” Giọng nói khàn khàn của Viên Thái Bình vang lên.

Tống Vũ đẩy một gọng kính vàng một cái, không nói tiếng nào.

Bầu không khí càng ngày càng căng thẳng và quỷ dị. Tại bốn phía của chiếc bàn dài, mấy vị đổng sự vẫn bình chân như vại, nhưng phần lớn mọi người đều lựa chọn di chuyển tầm mắt. Cho dù là bọn họ cũng không biết được chuyện sẽ phát triển tới đâu.

“Hội nghị tiếp tục.”

“Hiện tại, nếu như mọi người cho rằng Đinh Thanh là người thích hợp dẫn dắt tập đoàn vận tải Trung Hải phát triển thì mời giơ tay phải lên.”

Ông lão mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen gõ gõ lên bàn.

Toàn trường yên lặng.

Ánh mắt sáng như đuốc của ông đảo qua mỗi một đổng sự ở bên trong phòng hội nghị, sau đó uy nghiêm nói ra.

Dựa theo quy tắc bầu chọn người phát ngôn trước đó, người có phiếu bầu bằng phiếu ở thời điểm cơ bản sẽ là người phát ngôn cuối cùng, lần này chắc là cũng không ngoại lệ.

Ông lão vừa dứt lời, toàn bộ phòng hội nghị lâm vào khoảng yên tĩnh ngắn ngủi.

Đinh Thanh ngồi ngay ngắn người lại.

Ánh mắt chấn nhiếp của Viên Thái Bình không ngừng nhìn qua mấy mấy vị đổng sự.

“Đinh Thanh!”

Sự yên tĩnh bị phá vỡ.

Đối diện Viên Thái Bình, đổng sự Lý Vi Dân lão gia tử giơ tay phải lên, đồng thời nói ra.

Viên Thái Bình và Tống Vũ đều không cảm thấy ngoài ý muốn đối với quyết định của Lý Vi Dân, Viên Thái Bình chỉ liếc mắt nhìn chằm chằm Lý Vi Dân, sau đó liền dời đi chỗ khác.

“Đinh Thanh một phiếu.” Ông lão nói.

“Đinh… Đinh Thanh!” Gương mặt già nua của Trần Phúc Hán đỏ lên, ông cũng giơ tay lên, nói.

“Đinh Thanh!” Bảo Quân híp mắt lại, cũng nhấc tay lên.

Nghe thấy mấy âm thanh liên tiếp này, con mắt Viên Thái Bình đột ngột trợn to, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi, nụ cười giả tạo của con rể Tống Vũ cứng ngắc ở trên mặt.

Biến số!

Liên tưởng tới ba cuộc điện thoại trước lúc hội nghị bắt đầu, ai cũng có thể ý thức được biến số đang xảy ra!

Đinh Thanh!

Vậy mà lại là Đinh Thanh!

Hiện tại đã là 3 phiếu, đổng sự Tiền Thanh Nguyên lúc nãy nhận điện thoại nhìn về phía hai người kia. Bọn họ giống như đều nhìn ra được sự kinh nghi ở trong mắt đối phương. Nếu như nội dung cuộc điện thoại của đối phương cũng tương tự như mình thì cộng với số phiếu của ba người này sẽ là 6 phiếu, đã chiếm một nửa.

“Đinh Thanh!”

Hai người trong số bọn họ hít một hơi thật sâu, đồng thời giơ tay lên dưới cái nhìn uy hiếp của Viên Thái Bình.

Chỉ mới mở màn thôi mà đã 5 phiếu rồi.

Có hai vị đồng sự vốn còn có chút do dự, nhưng sau khi bị liên hệ trước thời hạn thì cũng không do dự nữa, đều giơ tay phải lên.

“Đinh Thanh!”

“Đinh Thanh!”

Quý Quế Sinh nhận điện thoại cuối cùng cũng giơ tay phải lên.

8 phiếu!

Vượt qua một nửa!

Đinh Thanh không còn che giấu nữa, trên gương mặt anh lộ ra nụ cười sáng lạn. Ánh mắt anh di chuyển khỏi vẻ mặt như muốn ăn thịt người của Viên Thái Bình, nhìn về phía hai vị đồng sự từ đầu đã được coi là người gió chiều nào theo chiều nấy.

“Thương gia!”

“Thái gia!”

Đinh Thanh nâng cao giọng, mắt lườm một cái:

“Nên đưa quyết định rồi!”

Anh cao giọng nói, cực kỳ hung hăng, không kém gì khí tràng của Viên Thái Bình.

Sự uy hiếp trong lời nói cũng không thèm che giấu nữa.

Thân thể hai người run nhẹ, bọn họ cùng nhìn nhau liền muốn giơ tay lên, nhưng mà trông thấy ánh mắt hung tàn của Viên Thái Bình thì lại thả tay xuống, nhưng lại muốn giơ lên… Qua một lúc lâu, hai người vẫn là run run rẩy rẩy giơ tay phải lên mà không ngẩng đầu. Bọn họ cũng không nói tên, chỉ cứng ngắc giơ như vậy.

Đinh Thanh nhìn về phía vị trí thủ lĩnh, lão gia tử đến từ tổng bộ dừng lại một lúc sau đó trầm giọng nói:

“Đinh Thanh —— “

“10 phiếu!”

“Người chưa bỏ phiếu, coi như là phản đối, 3 phiếu phản đối!” ( mười hai vị đổng sự, cộng thêm Viên Thái Bình )

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)