“A lô.” Tiền Thanh Nguyên nói.
Cũng không biết là đã nghe được cái gì, giọng nói của Tiền Thanh Nguyên chợt cao lên, vẻ mặt khó coi.
Nhưng không tới một phút, cuộc điện thoại đã kết thúc.
Đổng sự Tiền Thanh Nguyên lại ngồi xuống vị trí của mình một lần nữa.
[Ong ong ——]
Giống như là đã được hẹn trước, Tiền Thanh Nguyên vừa ngồi xuống, điện thoại di động của một vị đổng sự khác là Đỗ Vân Thanh lại rung lên.
Phản ứng của Đỗ Vân Thanh cũng tương tự với phản ứng của Tiền Thanh Nguyên.
Ông cũng đi sang bên cạnh, nhận nghe điện thoại.
Bầu không khí bên trong phòng hội nghị bắt đầu trở nên có chút vi diệu, mười hai lão hồ ly đưa mắt nhìn nhau, giống như là muốn nhìn ra cái gì đó từ trên gương mặt của đối phương.
Người có khứu giác nhạy bén hoặc là người đã bị Đinh Thanh chào hỏi trước đó đều đánh hơi được biến cố.
Sau khi đổng sự Đỗ Vân Thanh cất điện thoại di động và đi trở về chỗ ngồi, lúc ông đi qua Viên Thái Bình thì ánh mắt hơi híp lại của Viên Thái Bình chợt mở ra, giọng nói khàn khàn khiếp người vang lên:
“Vân Thanh!”
“Viên… Viên Gia!” Đỗ Vân Thanh đáp một tiếng.
Ông nhìn thấy ánh mắt hỏi thăm của Viên Thái Bình, nhưng không có đáp lại, chỉ tránh ánh mắt của đối phương.
[ Ong ong ——]
Vẫn là tiếng điện thoại vang lên.
Sau khi Đỗ Vân Thanh ngồi xuống, tiếng điện thoại di động của đổng sự Quý Quế Sinh cũng truyền đến từ trong lồng ngực.
Ba cú điện thoại liên tiếp này hoàn toàn khiến cho bầu không khí trở nên quỷ dị.
Viên Thái Bình ngồi ngay ngắn người lại, giống như mãnh hổ xế chiều, trở nên khiếp người và nguy hiểm.
Hai người chứng kiến đến từ tổng bộ cũng ngưng thần, ánh mắt của bọn họ quét qua từng thành viên ban giám đốc. Việc bổ nhiệm người phát ngôn của bốn chi nhánh Tào Môn xưa nay đều là một chuyện quan trọng, yêu cầu và tiêu chuẩn cực kỳ nghiêm ngặt trên một số phương diện, nhưng mà yêu cầu trên một số phương diện khác lại quá buông lỏng.
Ví dụ như, Tranh giành!
Chỉ cần là người bên trong dự bị, chỉ cần không có ăn cây táo, rào cây sung, thì cho dù ngươi có đấu tranh quyết liệt như nào đều nằm trong phạm vi cho phép!
Người chiến thắng cuối cùng chính là vua!
“Tôi nhận cú điện thoại.” Quý Quế Sinh nhìn thoáng qua Đỗ Vân Thanh và Tiền Thanh Nguyên vừa mới nhận điện thoại, trầm ổn đáp lời.
Trên chiếc bàn dài, nụ cười trên gương mặt Đinh Thanh càng ngày càng rực rỡ. Anh nhìn chăm chú vào Quý Quế Sinh đang đi sang bên cạnh. Ba người cuối cùng này là ba người dễ bị dao động nhất, chỉ khi nắm chặt tại thời khắc cuối cùng, kết hợp với bầu không khí thay đổi, uy hiếp bọn họ đưa ra lựa chọn… thì mới có thể thành công!
Nếu như anh mà hành động với bọn họ giống như mấy người Trần Phúc Hán và Bảo Quân thì trong mấy ngày này bọn họ đã có thể thay đổi chủ ý của mình đến tám lần rồi.
…
“Đổng sự Quý.”
“Tôi là Viên Lợi Quân, mười lăm năm trước ông xảy ra quan hệ với vợ của Đỗ Vân Thanh, sinh ra một đứa con gái nhỏ tên là Đỗ Thắng Nam. Đỗ Thắng Nam là đứa con nhỏ nhất của Đỗ Vân Thanh, cũng là đứa con gái duy nhất, được đối phương coi như hòn ngọc quý trên tay!”
“Nhưng ông có biết, việc ông xảy ra quan hệ với vợ của Đỗ Vân Thanh là do Viên Thái Bình thúc đẩy? Đêm hôm đó, Viên Thái Bình cố ý điều Đỗ Vân Thanh đi chỗ khác, sau đó bỏ thuốc vào trong rượu của các người.”
Quán bar Sắc Giới.
Trong phòng riêng.
Người đã từng là anh em với Đinh Thanh: Viên Lợi Quân cầm điện thoại, trầm giọng nói ra.
“Hội nghị bắt đầu!”
“Toàn trường yên lặng!”
Một ông lão mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, tinh thần phấn chấn cất cao giọng.
“Mời các vị nộp điện thoại di động lên.” Ông lão lại nói.
Vệ sĩ áo đen thân hình cao lớn giống như bảo tháp, tay cầm một cái khay, bắt đầu đi từ phía đầu bàn dài, từng chiếc điện thoại di động lần lượt được đặt vào trong khay.
Vệ sĩ đi đến bên cạnh Đinh Thanh.
Một cái bóng màu đen áp xuống.
Đinh Thanh ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua vệ sĩ mang đến cảm giác cực kỳ ngột ngạt này, cười một tiếng, lấy điện thoại di động ra. Anh cũng không nghiêm túc đặt điện thoại vào trong như các đổng sự khác, chỉ thuận tay ném lên một cái, không biết đã đập vào điện thoại di động của ai.
Sau khi thu hết điện thoại.
Máy quay chuyên nghiệp được dựng lên, ánh sáng màu xanh sáng lên.
“Cho mời —— Quan nhị gia!”
Ông lão mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen trở nên nghiêm trang, giọng nói vang dội vang vọng.
Quan Công mặt đỏ được hai người cẩn thận từng li từng tí một đưa đến phía sau hai người chứng kiến của tổng bộ.
“Bái nhị gia!”
Ông vừa dứt tiếng, tất cả đổng sự trước bàn dài trong phòng hội nghị đều lập tức đứng dậy, các vệ sĩ áo đen đứng khắp nơi trong phòng cũng đều hướng về phía Quan Công mặt đỏ, cho dù là Đinh Thanh cà lơ phất phơ cũng thu liễm vẻ mặt bất cần đời lại.