Đông!
Đông!
Đông!
Trong văn phòng.
Lục Bình đọc sách nhưng lại đọc không vào một chữ nào. Anh có chút thấp thỏm bất an, đầu ngón tay không ngừng gõ lên bàn làm việc, tiếng gõ dần dần khớp với nhịp tim đang đập ở trong lồng ngực.
“2 giờ 15 phút rồi.”
“Thời gian hội nghị bắt đầu chắc là ba giờ đúng.”
Lục Bình liếc nhìn thời gian, sau đó dứt khoát không đọc sách nữa. Anh vỗ vỗ gò má, điều chỉnh hô hấp, chờ sau khi bình phục lại một chút mới cười khổ một tiếng, chỉ cảm thấy tâm cảnh của mình còn kém quá xa.
Anh còn chưa bước lên sân khấu, chỉ đứng ở phía sau thôi mà tâm trạng đã bất an thành dạng này.
“Không cần tự coi nhẹ mình, cũng không thể tự cao tự đại.”
“Khuyết điểm của mình rất rõ ràng, đó chính là khởi điểm quá thấp, một tháng trước vẫn chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường đến không thể bình thường hơn. Thời gian chưa đến một tháng mà đã có thể làm được đến mức độ này đã là chuyện không dễ dàng.”
Lục Bình tự trấn an mình.
“Ưu điểm của mình cũng rất rõ ràng, năng lực chịu đựng áp lực cực mạnh, có thể tích lũy tâm trạng tiêu cực, đến lúc an toàn sẽ phát tiết ra ngoài gấp bội.”
“Tốc độ trưởng thành của mình rất nhanh, nhưng cũng chỉ có như vậy, bọn họ không nhất định sẽ cho mình thời gian trưởng thành.”
Thời gian cuối cùng trước cơn bão.
Lục Bình bắt đầu phân tích tình hình của bản thân.
Sau khi liên tưởng đến một số nội dung, Lục Bình thấp giọng tự giễu: “Nếu như có cơ hội, có lẽ mình đến đi gặp bác sĩ tâm lý một chút, xem xem tâm thần của mình liệu có còn khỏe mạnh hay không. Nhưng mình cũng cần hiểu rõ, khả năng là loại cảm giác này không lành mạnh, từ một góc độ nào đó mà nói có thể nói là sự biến thái trong lòng đang chống đỡ giúp mình đi xa hơn.”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
“Ba giờ rồi.” Lục Bình chợt dừng lại.
Ánh mắt của anh ngưng tụ lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
…
Khu Đông Thành.
Tòa nhà của tập đoàn vận tải Trung Hải.
Phòng hội nghị.
Một cái bàn dài được đặt ở giữa trung tâm phòng họp, hai bên bàn dài là mười hai đổng sự đức cao vọng trọng của nhánh thứ ba Tào Môn, tập đoàn vận tải Trung Hải, người phát ngôn tiền nhiệm- Viên Thái Bình, người kế nhiệm Tống Vũ, và một người dự bị khác là Tào Vinh và… Đinh Thanh!
Hai người chứng kiến được tổng bộ phái tới ngồi ở đầu hai bên trái, phải của cái bàn.
Lúc này.
Còn mười lăm phút nữa là hội nghị chính thức bắt đầu, 2 giờ 45 phút theo giờ Yến.
“Hắc —— “
“Ợ —— “
Đinh Thanh ngáp một cái, sau đó vươn người.
Động tĩnh của anh không nhỏ, thu hút sự chú ý của không ít người, dáng vẻ cà lơ phất phơ mà cười cười, chắp tay “Xin lỗi! Xin lỗi…”
Viên Thái Bình đang cười nói chuyện với người ở đầu bàn nghe thấy động tĩnh liền ngoảnh lại, sắc mặt xanh mét, trừng mắt nhìn Đinh Thanh một cái, sau đó thu hồi ánh mắt.
Tống Vũ ngồi đối diện Đinh Thanh, bên trong ánh mắt phía sau cặp kính gọng vàng nhìn về phía Đinh Thanh chứa đầy sự châm biếm.
Lại qua 5 phút.
“Còn lại mười phút cuối cùng, mời các vị chuẩn bị cho thật tốt, một khi tiến vào hội nghị sẽ không được phép uống nước, sử dụng điện thoại hay là đi vệ sinh.”
Người chứng kiến từ tổng bộ vừa mới trò chuyện với Viên Gia là một ông lão mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, tinh thần phấn chấn. Ông vỗ tay lên bàn một cái.
Đợi đến lúc tất cả ánh mắt của mọi người trong phòng hội nghị đều tập trung ở trên người mình, ông lão mới uy nghiêm cất tiếng.
…
Bên ngoài phòng hội nghị, cửa lớn đóng chặt, trên hành lang thật dài là từng hàng vệ sĩ áo đen.
Bên trong phòng họp, bầu không khí ngưng trọng đến đáng sợ.
Mười tám người ngồi ở đây đều có địa vị không thấp trong tập đoàn vận tải Trung Hải và trong Tào Môn. Vẻ mặt của ai nấy đều nghiêm túc, ngồi thẳng người, loại khí chất của những người có địa vị cao và đi ra từ trong núi thây biển máu không ngừng trút xuống.
Đại lão!
Bọn họ đều là đại lão chân chính! Thậm chí là giáo phụ!
Lúc này, nếu như có người bình thường xông vào, chỉ đảo mắt thôi khả năng đã không thể nói thành lời, cả người đứng bất động tại chỗ, chân đều nhũn cả lên.
Cho dù là Lục Bình bước vào, khả năng cũng không khá hơn là bao.
Đinh Thanh híp mắt lại, ánh mắt của anh nhìn qua hai trong mười hai vị đổng sự là Trần Phúc Hán và Bảo Quân, phản ứng của hai người này có chút quá khích, trên gương mặt béo mập rịn ra chút mồ hôi, hô hấp có hơi kịch liệt.
…
Người chứng kiến của tổng bộ vẫn cho bọn họ hoạt động tự do, nhưng trong 10 phút cuối cùng này, không có người nào nói chuyện cả.
[Ong ong ——]
Đúng lúc này.
Điện thoại di động của một trong mười hai vị đổng sự đột nhiên vang lên, tiếng vang vốn cũng không lớn nhưng lại bị phóng đại hơn rất nhiều ở giờ phút này.
Từng đôi mắt đồng loạt nhìn qua.
“Xin lỗi!”
“Xin lỗi!”
Đổng sự Tiền Thanh Nguyên nói xin lỗi, ông lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, sắc mặt thay đổi, lập tức đứng dậy đi sang một bên.