Ta Xem Hình Sự Trang Đại Lão, Tỷ Phú Quỳ Cầu Giúp Đỡ

Chương 77: Gió nổi lên!

Chương Trước Chương Tiếp

Cho dù còn có tình báo thứ tư thì cũng không còn lực xoay chuyển đất trời nữa rồi.

Đến lúc đó, tất cả mọi thứ có thể đều sẽ sụp đổ.

“Chỉ có thể như vậy.” Ngón tay dùng sức siết chặt tay cầm, Lục Bình thì thầm tự nói.

Anh cũng không muốn giao quyền quyết định hướng đi cho Đinh Thanh, nếu như có khả năng, anh thà rằng để bản thân đảm nhiệm tất cả các thứ này.

Nhưng anh không thể!

Anh chỉ là một nhân viên bình thường, nếu như thật sự để anh ngồi trước bàn hội đồng quản trị bỏ phiếu kia, anh có thể sẽ không chịu được áp lực mà khẩn trương run rẩy.

Lục Bình nhận thức rất rõ về bản thân mình.

Bầu trời cả ngày hôm nay đều vô cùng âm u.

Hai giờ chiều.

Khu Đông Thành.

Trước tòa nhà của tập đoàn vận tải Trung Hải, một chiếc Mercedes màu đen tiến tới từ ngã tư, một trong mười hai vị đổng sự: một ông lão mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, tay cầm quải trượng đầu rồng, giẫm lên thảm đỏ, bước vào tòa nhà dưới sự bao vây của các vệ sĩ áo đen.

Bắt đầu từ ông lão mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen.

Giống như là một tín hiệu.

Hết đoàn xe này đến đoàn xe khác không ngừng lái vào, mười hai đổng sự lần lượt xuất hiện.



“Xuy —— “

“Vẻ bề ngoài của những người này đúng là càng ngày càng cao cấp. Đáng chết, thế giới bên trong lại là những con rệp ở nơi ánh mặt trời không thể chiếu tới!”

Trên con đường đối diện với tòa nhà tập đoàn vận tải có hai chiếc Passat cũ màu đen đang đỗ.

Trong xe.

Mã An Bang, đội trưởng già lôi thôi lếch thếch của Đội giám sát thế giới Trung Hải, một tay cầm bánh mì, một tay cầm ống nhòm. Ông ta cắn miếng bánh mì, bất mãn mắng.

“Sư phụ.”

“Ngài cho rằng ai sẽ được chọn làm chủ tịch và người phát ngôn mới.” Thanh niên trẻ tuổi ở vị trí tài xế.

“Không phải đã tới rồi sao.”

Mã An Bang uống một hớp nước, đúng lúc này, phương xa lại có xe đội lái tới.

Ông ta cầm ống nhòm lên, sắc mặt trở nên khó coi hơn rất nhiều, trầm giọng nói ra.

“Viên Thái Bình chỉ định người kế tục là nhân tài tinh anh hàng đầu đến từ trường tài chính danh tiếng nhất thế giới, Tống Vũ. Vì Tống Vũ này, lão già kia đã vứt bỏ Đinh Thanh.” Mã An Bang lại nói.

Ông ta xuyên qua ống nhòm, nhìn chăm chú vào hai người đi xuống từ trên xe.

Tống Vũ cung kính dìu Viên Thái Bình hướng về phía tòa nhà, mới vừa đi được không xa, Viên Thái Bình đột nhiên dừng bước. Ông ta tìm được ống kính, sau đó nhìn về phía bên này.

Viên Thái Bình vuốt cằm.

“Lão cẩu này!” Mã An Bang mắng.

Ông và Viên Thái Bình đồng thời xuất hiện từ vài thập niên trước.

“Ồ?”

“Đinh Thanh?”

Mã An Bang đang chuẩn bị nói gì đó, ánh mắt đột nhiên ngưng lại, ống nhòm trong tay lại hướng về một phương hướng khác.

Trong đó, một chiếc ô tô màu đen khác đang đến gần, chỉ mới nhìn biển số xe thôi, Mã An Bang đã xác nhận được thân phận của chủ xe.

Viên Thái Bình và Tống Vũ là người ra sân sau cùng sau khi mười hai vị đổng sự đều đến đông đủ, Đinh Thanh lúc này mới chạy đến, Mã An Bang theo bản năng liền đánh hơi được chút mùi vị không bình thường.

Phía trước tòa nhà.

Bên trên thảm đỏ.

“Ba.” Tống Vũ lên tiếng gọi.

“Anh ta đang làm cái gì?”

“Đừng quên.”

“Cậu ta vẫn là người đứng thứ hai trên danh nghĩa của tập đoàn vận tải Trung Hải, cũng là người dự bị.” Trên gương mặt già nua của Viên Thái Bình lộ ra một tia lo lắng, trầm giọng nói ra.

Đúng lúc này, chiếc xe màu đen kia đã dừng lại, cửa xe hàng sau bị đẩy ra, một người đàn ông mặc một bộ âu phục được là thẳng tắp, hai cúc áo trên cùng bị tháo ra.

Đinh Thanh đút hai tay ở bên trong túi, dáng vẻ cà lơ phất phơ xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi người. Anh đứng ở một bên cửa xe, khẽ cười quan sát bốn phía một cái.

Đầu tiên, Đinh Thanh gật đầu với lão gia tử và Tống Vũ ở trên bậc thang một cái, sau đó tầm mắt nhìn thấy Mã An Bang nụ cười trên gương mặt lại sâu hơn mấy phần, anh vẫy vẫy tay với người bạn cũ này của mình từ xa.

“Viên Gia!”

“A Vũ!”

“Xin lỗi, xin lỗi! Tối hôm qua ngủ có chút trễ, hôm nay vừa mới dậy, suýt nữa đã đến muộn.”

“Đám thỏ chết bầm kia, không có một tên nào dám gọi tôi dậy cả.”

Đinh Thanh đi đến bên cạnh Viên Thái Bình và Tống Vũ, tay xoa huyệt thái dương, thoải mái nói lời xin lỗi.

“Đừng có để mất mặt ở bên ngoài!” Sắc mặt Viên Thái Bình trầm xuống, ông ta dùng sức gõ quải trượng xuống mặt đất, lập tức quay người hướng vào bên trong tòa nhà.

“Anh Thanh!” Tống Vũ cười chào hỏi, sau đó vội vàng dìu lão gia tử rời khỏi.



“Không thích hợp.”

“Đinh Thanh có chút không đúng.” Trong xe, đội trưởng Mã An Bang lôi thôi lếch thếch trầm giọng nói.

Cơn gió mùa đông bất chợt thổi qua hai hàng cây khô bên đường, phát ra tiếng rì rào.

“Sư phó.”

“Gió nổi lên rồi!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)