Ta Xem Hình Sự Trang Đại Lão, Tỷ Phú Quỳ Cầu Giúp Đỡ

Chương 76: Chúc anh có thể cho ông ta một bất ngờ lớn

Chương Trước Chương Tiếp

“Tôi nhận cú điện thoại.”

Trước văn phòng lớn.

Điện thoại di động của Lục Bình rung lên, anh liếc mắt nhìn qua, nói với đồng nghiệp Cố Đại Thạch ở bên cạnh.

Nói xong, Lục Bình liền đi về phía hành lang bên cạnh, đứng tại trước cửa sổ sát đất. Anh nhận nghe điện thoại, đầu bên kia điện thoại di động chính là Đinh Thanh.

“A lô.” Lục Bình ôn hòa đáp.

“Tiên sinh.”

“Mười hai vị đổng sự, tôi mới chỉ kéo được 5 phiếu, còn thiếu ít nhất 3 phiếu, tôi sẽ cố gắng bắt lấy trước khi bỏ phiếu.”

Đinh Thanh ôm hai bó hoa và mấy món đồ chơi đi đến trước một phần mộ, anh nói với người ở trong điện thoại.

“Viên Thái Bình không có chú ý tới anh đó chứ?” Lục Bình hỏi.

“Bên phía Cổ Gia đưa tới tin tức, Viên Thái Bình và Tống Vũ đã hoàn toàn không để tôi vào mắt. Dù sao thì ai lại xem một kẻ thua cuộc và chán chường trong 5 năm là đối thủ chứ.” Đinh Thanh nói với vẻ mỉa mai.

“Vậy chúc anh có thể cho ông ta một bất ngờ lớn.”

“Tôi đã hiểu.”

Điện thoại lập tức ngắt kết nối.

Đinh Thanh đứng trước mộ bia, khom người để hoa và đồ chơi xuống, sau đó nhẹ nhàng lau chùi mộ bia, nhổ cỏ dại ở xung quanh.

Anh ngồi dựa vào bia mộ.

“Y Vân.”

“Viên Thái Bình có thể tàn nhẫn giết chết Chân Chân, nhưng mà anh làm thế nào cũng không thể nhẫn tâm giết chết Tiểu Tác Tân được.” Đinh Thanh lộ ra vẻ sa sút tinh thần, nói lẩm bẩm.

Buổi chiều, ba bốn giờ.

Văn hóa Ngô Minh.

Điều hòa mở hết công suất, cửa sổ bằng kính được bao phủ bởi một tầng hơi nước dày đặc.

Lục Bình ngáp một cái, để sách trong tay xuống ngẩng đầu lên, quan sát về phía văn phòng. Cố Đại Thạch trước bàn làm việc đang nhìn chằm chằm và màn hình máy tính, Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện đã lâu không chơi lần nữa bị anh mở ra. Bên tay phải, Trương Oánh Oánh đang đeo tai nghe chăm chú xem phim. Cô như có cảm giác mà nhìn về phía Lục Bình, lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Anh tiếp tục nhìn quanh.

Trong công ty, ngoại trừ đám đồng nghiệp nằm trong hạng mục hợp tác với Xuyên Hòa là được nghỉ phép sớm, những người còn lại đều vô cùng bận rộn.

Hoạt động khuyến mãi của Xuyên Hòa gồm rất nhiều hàng hóa, không ngừng giao quảng cáo cho Ngô Minh.

Phần lớn đồng nghiệp năm nay sẽ có một năm mới ấm no.

Lục Bình thu hồi ánh mắt, anh tháo kính mắt xuống, trong lúc lau chùi tròng kính thì khóe miệng nhẹ nhàng giương lên.

“Một con bướm thỉnh thoảng vỗ cánh mấy lần ở trong rừng nhiệt đới Amazon Nam Mỹ có thể gây ra một cơn lốc xoáy khổng lồ ở Bắc Mỹ cách đó hàng vạn km.”

“Từ lúc mình mở tình báo ra thì ảnh hưởng cũng đã bắt đầu rồi.”

Lục Bình đeo mắt kính lên, thì thầm tự nói.

Anh hưởng thụ loại cảm giác này, trong lúc giơ tay nhấc chân liền tạo ra tầng tầng sóng gợn, ảnh hưởng tới hàng chục người, hàng trăm người… thậm chí là hàng vạn người!

Nếu như không có anh, công ty văn hóa Ngô Minh sẽ không có khả năng nhận được đơn đặt hàng của Xuyên Hòa, đám đồng nghiệp trong công ty càng không thể có một năm mới sung túc.

“A Bình.”

“Lát nữa tan làm có sắp xếp gì chưa? Cùng đi chơi mấy ván không?” Cố Đại Thạch như nhớ ra cái gì đó, thả con chuột xuống, xoay người lại nói với Lục Bình.

Lục Bình nghe thấy vậy thì ánh mắt hơi lấp lóe.

“Được.” Anh cười đáp.

Còn nhớ rõ, lần trước Đại Thạch gọi anh đi chơi chính là ngày đầu tiên anh gọi điện thoại cho Lý Ngọc Trân. Vận mệnh bình thường và vô vị của anh đã bắt đầu thay đổi từ ngày kia!

“Tôi cũng đi!”

“Tôi cũng đi!”

Trương Oánh Oánh không biết đã tháo tai nghe xuống từ lúc nào, nghiêng lỗ tai có chút phiếm hồng qua nghe lén, sau đó mở to hai mắt nói ra.

Chạng vạng tối, 5 giờ 30 phút, sắc trời đã tối.

Đã lâu rồi không tan làm đúng giờ.

Tàu điện ngầm đi qua ba trạm dừng, Lục Bình và Cố Đại Thạch quen thuộc đi vào phòng trò chơi, Trương Oánh Oánh vui vẻ đi theo sau lưng. Cô nhìn chăm chú hai người trước mặt, lại đột nhiên có một chút ghen tị, cảm thấy bọn họ có một loại ăn ý không thể diễn tả bằng lời.

“Tôi chọn Bát Thần, cho anh mở mang tầm mắt một chút!”

“Vậy tôi sẽ chọn Hỏa Vũ.”



Hôm sau.

Mười tám tháng chạp.

Thời tiết âm u.

Lục Bình thay một bộ quần áo công sở, mặc một chiếc áo len mỏng màu be, văn hóa Ngô Minh cũng không có yêu cầu quá cứng nhắc về cách ăn mặc, trước kia anh đơn thuần chỉ là lười chọn quần áo, quần áo lao động là tiện nhất. Nhưng hiện tại đã không còn giống với lúc trước, Trương Oánh Oánh đã dẫn anh đi mua không ít bộ quần áo.

Anh bưng một ly cà phê, đứng cạnh cửa sổ sát đất.

Trên gương mặt Lục Bình không thể hiện ra quá nhiều cảm xúc, nhưng trong lòng đã bắt đầu cảm thấy căng thẳng. Anh đặt tất cả mọi thứ vào trên người Đinh Thanh. Nếu như Đinh Thanh xảy ra vấn đề, không ngồi lên được vị trí kia thì đại lão dư luận Trung Hải: Tiết Hoa Thanh sẽ bỏ gánh, quay sang đầu quân cho Tống Tử Văn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)