2 giờ 30 phút chiều.
Phố đi bộ Kim Lăng, Trung Hải.
“Anh Bình!”
“Anh Bình!”
Trên đường phố.
Trương Oánh Oánh xách một cái bọc nhỏ, vẫy tay với Lục Bình từ xa. Cô hôm nay hiển nhiên đã đặc biệt ăn mặc, hoàn toàn khác với dáng vẻ đi làm ngày thường. Cổ Áo cổ lọ màu đen phối với chân váy cạp cao màu nâu, tất liền quần màu đen bao quanh bắp chân… Cả người trông rất ưu nhã và thục nữ, khi cô vẫy tay lại thêm mấy phần hoạt bát.
“Quần áo hôm nay rất đẹp.” Lục Bình đến gần, cười khen ngợi một tiếng.
“Thật sao?”
“Hì hì!”
Gò má Trương Oánh Oánh ửng hồng, vốn là thích thú sau đó có một chút ngượng ngùng.
“Đại Thạch sao còn chưa tới?”
Lục Bình liếc nhìn điện thoại di động, lại nhìn về phía trạm xa cách đó không xa.
“Ai biết được.”
Trương Oánh Oánh nghe vậy theo bản năng nhìn sang một bên, trong giọng nói lộ ra mấy phần chột dạ.
Nếu như là Lục Bình trước đây thì có lẽ sẽ không phát hiện ra chi tiết này, nhưng bây giờ anh đang dần dần nuôi dưỡng sức quan sát đến từng chi tiết nhỏ. Anh hơi suy nghĩ một chút liền đoán được nguyên do trong đó.
Đúng như dự đoán.
Điện thoại di động rung lên.
“Điện thoại của Đại Thạch.”
“Tôi hỏi một chút xem anh ấy đến đâu rồi…”
Lục Bình nghe điện thoại di động.
Trương Oánh Oánh có chút khẩn trương đứng ở bên cạnh, nhón mũi chân lên, vểnh tai lén lút nghe.
“Đại Thạch này không đáng tin cậy chút nào!”
“Anh ấy nói tạm thời gặp phải chút chuyện, buổi chiều không thể đi dạo phố cùng với chúng ta, buổi tối sẽ trực tiếp mang đồ đến nhà của tôi.” Lục Bình giang tay ra, bất đắc dĩ nói.
“Như vậy sao!” Giọng của Trương Oánh Oánh có chút cao.
“Thật là đáng tiếc…” Sau đó, cô lập tức hạ thấp giọng.
“Chúng ta tùy tiện đi dạo đi.” Lục Bình nói.
“Được.”
Gò má Trương Oánh Oánh hồng hồng, cầm lấy túi xách, thấp giọng đáp.
Một buổi chiều.
Đi dạo phố, uống trà sữa, ăn vặt, mua quần áo, gắp thú ở trung tâm trò chơi…
…
Buổi tối.
Tại căn nhà thuê chung.
Trong căn phòng chật hẹp của Lục Bình, nồi lẩu bốc hơi nóng, Lục Bình và Trương Oánh Oánh ngồi ở mép giường, Cố Đại Thạch xách một cái ghế tới ngồi ở trước chiếc bàn nhỏ.
“Quảng cáo khuyến mãi của Xuyên Hòa hôm nay đã được đặt khắp phố đi bộ và bến Thượng Hải.”
“Trong các tòa nhà chính là từng tấm màn hình LED khổng lồ, chẳng hạn như Đông Phương Minh Châu, tòa Kim Mao…”
Trương Oánh Oánh vừa ăn vừa thổi, nói ra.
“Bắt đầu từ nguyên đán chính là khoảng thời gian quảng cáo tập trung của Xuyên Hòa cho đến khi hoạt động khuyến mãi bắt đầu. Có thể nói mỗi ngày đều tiêu tốn một con số trên trời!” Cố Đại Thạch hiểu rõ tương đối nhiều, tiếp lời.
“Thật là lợi hại!” Trương Oánh Oánh cảm khái.
Bọn họ trò chuyện, dùng góc nhìn của người bình thường để ngắm nhìn những màn pháo hoa rực rỡ phía trên vùng trời của đô thị lớn.
Chân tướng của thế giới này vốn đã là như vậy, rất ít người là nhân vật chính, phần lớn chúng sinh đều là khán giả. Bọn họ sẽ cảm thấy phấn khích thán phục về những thứ ở phía trên kia, sau đó lại tiếp tục cuộc sống thường ngày của mình.
…
“Đếm ngược!”
“Đếm ngược!”
“Đừng chơi game nữa…”
“3!”
“2!”
“1!”
“Chúc mừng năm mới!”
Sau ngày đầu năm mới, thời gian liền bắt đầu chuyển động điên cuồng.
Ngày tám tháng một.
Mười bảy tháng chạp.
Ngày mai sẽ là ngày tập đoàn vận tải Trung Hải nhánh thứ ba Tào Môn bầu chọn người phát ngôn mới. Mà sau ba ngày nữa, hai mươi mốt tháng chạp, bảy ngày cuối cùng trước đợt khuyến mãi lớn cuối năm của Xuyên Hòa chính thức bắt đầu.
…
Sáng sớm.
Trời vừa sáng, Lục Bình đã có chút không ngủ được, anh không có trực tiếp ngồi dậy mà là tiếp tục nằm ở trong chăn, nhìn lên trần nhà có chút lốm đốm.
“Hô!”
“Hô!”
“Hô!”
Lục Bình nằm ở trong chăn, trái tim bắt đầu đập dồn dập, hô hấp dần trở nên nặng nề.
Sau ngày đầu năm mới, anh có thể cảm nhận được bầu không khí đang thay đổi một cách rõ ràng! Đầu tiên là Xuyên Hòa, phố lớn ngõ nhỏ, từng tòa nhà đồ sộ, đâu đâu cũng là quảng cáo, màn hình LED có logo Xuyên Hòa, mở điện thoại di động ra, các thông báo đẩy của đủ loại nền tảng khác nhau đang không ngừng nhắc nhở người sử dụng đếm ngược thời gian!
Trên mạng.
Hoạt động khuyến mãi lớn của Xuyên Hòa nhanh chóng trở thành chủ đề nóng.
“Mình chỉ là một nhân viên công ty quèn, ngồi ở trong tàu điện ngầm, đi dọc đường phố, ngẩng đầu lên quan sát bữa thịnh yến rực rỡ này.”
“Nó vốn không có quan hệ gì với mình.”
Trên mặt Lục Bình lộ ra vẻ hưng phấn.
“Thế nhưng!”
“Mình lại có thể nhìn thấy sự mãnh liệt phía sau trận pháo hoa này! Đó là một trận cờ từ xa giữa các nhân vật lớn!”
“Mà điều quan trọng nhất là mình có thể tham dự vào! Có thể làm chủ kết quả cuối cùng!”
Anh ngồi dậy, dựa lưng vào giường.
Thân thể Lục Bình đang run rẩy vì hưng phấn, gương mặt của anh nhiễm một tầng ửng đỏ bệnh hoạn.
“Nhưng mà còn cần chờ kết quả ngày mai rồi mới có thể đưa ra quyết định.”
Lục Bình ổn định cảm xúc.