Thời gian trôi qua từng ngày.
Chỉ chớp mắt một cái, giống như đã đến đêm giao thừa của ngày ba mươi mốt tháng mười hai.
Được nghỉ một ngày.
Buổi sáng.
Lục Bình mặc một chiếc áo khoác mỏng màu xám tro, đẩy cửa kính của một quán cà phê ven đường, bước vào trong quán dưới tiếng chuông gió leng keng, ngồi ở trong góc cạnh cửa sổ quán.
Sau khi gọi một ly cà phê, anh lấy một quyển sách đã bị hủy bìa ra từ trong túi rồi chăm chú đọc.
Ánh mặt trời mùa đông xuyên qua cửa kính, rơi vào trên trang sách trước mặt anh.
[ âm nhạc và các nghệ thuật khác của tự nhiên đều có thể dẫn bạn tới một thế giới hoàn toàn mới.
Dọc theo đường đi, cho dù là thứ gì thì đều không được bỏ qua.
Thử lắng nghe tiếng sóng biển một chút đi.
Hãy dùng thân thể, suy nghĩ và linh hồn của bạn đón nhận tất cả mọi sự thay đổi. Giống như Demosthenes, hãy đối mặt với những cơn thịnh nộ, lần đầu tiên nếm thử cảm giác quyết không nhượng bộ. ]
Lục Bình nghiêm túc xem xét, cân nhắc kỹ lưỡng.
Thành thật mà nói.
Bản thánh kinh diễn xuất do Tinh Gia, Phát Ca, Lương Siêu Vĩ liên hợp đề cử này quả thật làm cho Lục Bình có loại cảm giác như mình đã đạt được lợi ích không nhỏ.
…
Càng ngày càng đến gần ngày nhánh thứ ba của Tào Môn, tập đoàn vận tải Trung Hải bỏ phiếu người phát ngôn và hoạt động khuyến mãi lớn cuối năm của Xuyên Hòa. Trong phạm vi mà người bình thường không thể nhìn thấy trong, mạch nước ngầm đang phun trào càng ngày càng mãnh liệt, các trận đánh cờ gần như sắp khắc chế không nổi.
Mà Lục Bình, người còn chưa lộ mặt ra ngoài ánh sáng đang thu được khoảng thời gian an bình ngắn ngủi trước đại chiến.
Anh đã tranh thủ thời gian này để không ngừng nâng cao kỹ năng diễn xuất của mình, rèn luyện thân thể, tích lũy từng chút một.
Không lâu sau.
Ngoài cửa, tiếng chuông gió vang lên khi khách hàng bước vào. Người phụ nữ trung niên tóc xoăn nhìn xung quanh cửa hàng một chút,, nhìn thấy Lục Bình ngồi trong góc thì lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Bà đi nhanh tới gần.
“Tiểu Lục!”
“Dì Trương, dì đã tới.”
Lục Bình khép sách lại, nhìn lại theo tiếng gọi, cười đáp.
Người phụ nữ trung niên này chính là chủ nhà của Lục Bình. Hai người đã nói xong giá cả ở trong điện thoại, hôm nay qua đây để ký kết hợp đồng mua bán nhà.
“Tiểu Lục gần đây phát tài rồi sao! 3.5 triệu nói đưa liền đưa!”
Nụ cười dì Trương rất rực rỡ, có vẻ cực kỳ nhiệt tình.
Bà vốn không định bán căn nhà cũ kia, nhưng thanh niên trước mắt này lại ra giá cao hơn 500 ngàn so với giá thị trường, cho nên bà cũng nới lỏng một chút.
“Tiểu Lục!”
“Cháu không phải đã nhận được tin tức gì đó chứ?”
“Cháu nói với dì một chút đi, khu vực kia chẳng lẽ là sắp phải di dời? Hay là muốn biến khu vực bên cạnh trường học thành khu học tập?”
Dì Trương lấy hợp đồng ra đang chuẩn bị ký kết, động tác lại đột nhiên dừng lại, ánh mắt hoài nghi, cảnh giác mà hỏi.
Lục Bình nghe vậy thì không khỏi liếc mắt.
“Dì Trương.”
“Dì cũng biết Hạ Mẫn Đan thuê chung nhà với cháu đúng không…”
Lục Bình cố ý lộ ra vẻ ngại ngùng mà nhắc đến. Đúng như dự đoán, anh vừa dứt lời, dì Trương liền che miệng lộ ra nụ cười, “Đã hiểu! Đã hiểu! Thanh niên trẻ tuổi các cháu đúng là càng ngày càng chịu chi trong việc theo đuổi con gái!”
Ký tên.
Chuyển tiền.
Dì Trương cũng không ở lại lâu, sau khi ký xong liền đứng dậy vội vã rời khỏi.
Lục Bình tắm mình dưới ánh mặt trời, nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy dòng người không ngừng ở bên ngoài, xe cộ đi tới đi lui, khung cảnh tấp nập. Anh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hợp đồng mua nhà trước mặt, trong lòng sinh ra một loại cảm giác vi diệu.
Đã từng có thời gian, một căn nhà ở Trung Hải chính là một giấc mộng đối với anh.
Cho dù toà đô thị lớn này có phồn hoa như thế nào đi chăng nữa, anh cũng chỉ là một vị khách qua đường, là một tấm bèo trôi dạt không có điểm dừng.
“Ba!”
“Mẹ!”
“Con mua nhà rồi.”
Lục Bình thì thầm tự nói.
Lúc anh lên đại học, anh không ở nhà, ba mẹ qua đời trong một vụ tai nạn ngoài ý muốn. Anh còn nhớ khoảnh khắc mẹ mình hấp hối bắt lấy tay mình, không nói nên lời, chỉ có hai hàng nước mắt không ngừng chảy xuống, bọn họ đều không nỡ.
“Sau này con sẽ còn có ngôi nhà xa hoa hơn, có thể là một căn hộ cao cấp ở cạnh sông Hoàng Phổ, cũng có khả năng là Thang Thần Nhất Phẩm, hoặc là những ngôi nhà kiểu cũ ở Tĩnh An.”
“Nhưng cũng có thể bất kỳ một ngôi nhà nào đều khó có thể khiến cho con có cảm giác được như lúc này.”
Lục Bình chỉnh đốn cảm xúc, lộ ra nụ cười.
“Mua xe tốn 3 triệu, mua nhà tốn 3.5 triệu, đã tiêu 6.5 triệu.”
“Sắp không có tiền rồi.”
Anh liếc nhìn thông báo tin nhắn một cái.
Lục Bình đọc sách một lúc sau đó đứng dậy rời đi.