Trong thang máy yên tĩnh, Lục Bình nhìn về hình ảnh phản chiếu của mình trên cánh cửa. Ánh mắt dừng lại tại vị trí ánh mắt và khóe miệng của mình, sau đó bắt đầu âm thầm điều chỉnh lại từng chi tiết nhỏ trên gương mặt.
Cho dù trong lòng đang cầu nguyện chậm một chút, nhưng thang máy vẫn nhanh chóng tiến tới tầng 88.
Ánh mắt trầm ổn và thong dong mang theo ý cười nhẹ rơi vào một hàng người áo đen bên ngoài thang máy. Ba người Lục Bình vừa đi ra, đã bị từng ánh mắt nhìn chăm chú.
“Tiên sinh, lão gia đang đợi ngài.” Đội trưởng bảo an áo đen nhìn chằm chằm Lục Bình, trầm giọng nói.
“Dẫn đường đi.” Lục Bình ôn hòa nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây