Đúng như dự đoán.
Nhưng sau khi Đinh Thanh nói ra câu này, Trần Phúc Hán với dáng vẻ như phật Di Lặc hơi híp mắt lại, vẻ mặt xuất hiện biến hóa.
“Tống Vũ muốn thành lập khảo hạch KPI hiệu suất cao nhất.”
“Muốn sử dụng các ý tưởng khoa học tài chính vào trong tập đoàn.”
“Anh ta muốn tuyển dụng những nhân tài toàn diện có trình độ học vấn cao…”
…
Càng nghe Đinh Thanh nói, thân thể của Lục Bình cũng càng ngày càng thẳng. Anh quan sát chăm chú sắc mặt của ông lão kia, trái tim lại không ngừng đập mạnh.
“Nghệ thuật.”
“Nghệ thuật ngôn ngữ.”
Lục Bình thán phục.
Anh tỉ mỉ suy đoán lời nói và dụng ý của Đinh Thanh, mơ hồ ý thức được sai lầm của mình,. Anh muốn đặt trọng điểm thuyết phục Trần Phúc Hán ở trên sự chấn nhiếp và uy hiếp, nhưng nhược điểm chân chính của một trong mười hai đổng sự của tập đoàn vận tải Trung Hải này dường như lại nằm ở ‘hiện trạng’ và sự ổn định !
Đinh Thanh tập trung diễn đạt về vấn đề cuộc sống của Trần Phúc Hán có thể sẽ bị thay đổi!
…
Hơi thở của Trần Phúc Hán thoáng trở nên dồn dập, trên gương mặt vừa béo vừa già kia toát ra mồ hôi.
“Hán gia!”
“Ông trách tôi không thể nói lung tung, nhưng mà tôi cho ông biết, Viên Thái Bình đã gài một quả bom xung quanh mỗi một người bên cạnh ông ta.”
“Ông chắc là còn nhớ, vào hai năm trước, tập đoàn vận tải Trung Hải xảy ra chuyện lớn. Tổng bộ Tào Môn phát hiện ra chuyện ăn cây táo rào cây sung! Một số thế lực đối nghịch Tào Môn đã thông qua con đường của chúng ta để buôn lậu từ Đông Nam Á đến Triệu Quốc…”
“Lúc đó tổng bộ đã rất tức giận!”
Đinh Thanh nói một chút về nội dung trước đó liền dừng lại. Anh lại chuyển lời nói sang một hướng khác.
Suy nghĩ của Trần Phúc Hán lại bị kéo về hai năm trước, vẻ mặt béo mập của ông lập tức thay đổi.
“Ông có biết, chuyện này là do ai thúc đẩy không?”
“Là ai?” Giọng nói của Trần Phúc Hán khàn khàn, hai tay buông thõng ở bên đùi.
“Anh Kiến An!” Đinh Thanh nói ra từng câu từng chữ.
Lông tơ của Trần Phúc Hán lập tức dựng lên, trên người thoáng cái đã bị mồ hôi thấm ướt, ánh mắt nhìn về phía Đinh Thanh như hổ rình mồi.
“Nhưng anh Kiến An lại làm ra tất cả những chuyện này dưới sự cố ý thôi thúc của Viên Thái Bình, cũng chính là Viên Thái Bình đã loại bỏ tất cả sơ hở cho anh Kiến An, sau đó đẩy người chết thay đi lên.” Đinh Thanh nhìn về phía Trần Phúc Hán, chậm rãi nói ra.
Trần Phúc Hán yên lặng.
Trong phòng ngăn cách.
Mí mắt Lục Bình giật giật, hít một hơi thật sâu. Anh chỉ cảm thấy Đinh Thanh nắm bắt tiết tấu của cuộc nói chuyện này cực kỳ tốt. Anh có thể học tập được không ít thứ thông qua cuộc nói chuyện kia. Nếu như Đinh Thanh có thể làm cho tình báo đổi mới, không biết đối phương còn có thể làm được tới mức độ nào.
Phanh!
Tiếng súng giảm thanh vang lên.
Trong lòng Lục Bình run nhẹ, anh nhìn chăm chú dưới lầu. Sau khi vị thứ hai trong mười hai đổng sự: Bảo Quân được Trần Phúc Hán mời mang theo bảo tiêu xuất hiện, Đinh Thanh chỉ cười đứng lên, sau đó móc súng ra từ trong lồng ngực, giơ lên rồi lên bóp cò, họng súng hơi dương lên.
Thân thể Bảo Quân cứng lại tại chỗ, sống lưng lập tức phát lạnh.
Đồng thời, mi tâm của bảo tiêu đi theo sau lưng ông ta nhuốm máu, trợn mắt ngã xuống trên mặt đất.
…
Chiếc Cadillac màu trắng lái ra khỏi câu lạc bộ Thiên đường nhân gian.
Trong buồng xe nhỏ hẹp, Lục Bình và Đinh Thanh ngồi sánh vai ở hàng sau, khuỷu tay chống lên cạnh cửa xe, tay chống má. Lục Bình nhìn như ung dung, nhưng thực ra thân thể đang căng thẳng.
Lúc nãy, Đinh Thanh biểu hiện cực kỳ hung ác, mặc dù đã đọc qua ở trong tình báo, nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì vẫn không tránh khỏi việc cảm thấy chấn động. Nhân vật như vậy lại đang ngồi cạnh chính mình, khó tránh khỏi có loại cảm giác như có gai ở sau lưng.
Anh cố ý ngáp một cái.
Lục Bình nhìn vào kính chiếu hậu, không để lại dấu vết quan sát Đinh Thanh.
Người đàn ông từng sống trong thế giới Truman này hơi híp mắt cúi thấp đầu, mặt không cảm xúc ngồi ngay thẳng. Lục Bình tiếp tục quan sát, trong đầu của anh suy nghĩ lung tung. Đúng lúc này, có lẽ là phát hiện ra bị người ta nhìn chằm chằm, Đinh Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt khiếp người xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thẳng vào Lục Bình.
Sau khi nhìn thấy Lục Bình, anh lập tức thu lại ánh mắt hung ác, thay vào đó là tôn kính gật đầu.
Lục Bình cũng gật đầu. Nhưng trái tim trong lồng ngực anh lúc nãy thiếu chút nữa đã nhảy tới cổ họng. Thật giống như bị một con hổ dũng mãnh để mắt tới, khí tràng mãnh liệt ở cự ly gần kia khiến cho Lục Bình suýt nữa đã nhảy lên.
…
“Tiên sinh!”
Xe lái qua cầu, lái vào khu Đông Thành, dừng ở trước tiểu khu kiểu xưa- chỗ mà Lục Bình ở.
Khi Lục Bình đi được một đoạn, Đinh Thanh đứng trước cửa xe bỗng nhiên gọi một tiếng.
Lục Bình vừa vặn đứng ở dưới đèn đường, ngọn đèn đường phát ra ánh sáng lờ mờ, anh nghiêng đầu, nhìn về phía chiếc Cadillac màu trắng.
“Làm phiền ngài rồi!” Đinh Thanh khom người từ xa, trầm giọng nói ra.
Lục Bình khoát tay một cái, không có đáp lại, tiếp tục hướng vào bên trong tiểu khu.
Lúc này đã gần 1 giờ sáng, đã trễ lắm rồi, tiểu khu rất an tĩnh, chỉ có lác đác mấy nhà là còn sáng đèn. Lục Bình đi vào một đoạn đường tối tăm, anh cuối cùng không còn khắc chế nữa mà thở phào một hơi. Lúc này, gió lạnh đêm đông thổi qua, Lục Bình không nén nổi mà rùng mình một cái, tối nay anh đã đổ mồ hôi rất nhiều lần.
“Hô!” Anh xoa xoa đôi bàn tay.
Lục Bình nhìn thấy mình thở ra khói trắng.