“Viên Gia rất yên tâm về Trần Phúc Hán, nhưng vẫn giữ lại một tay để có thể khống chế đối phương. Con trai Trần Phúc Hán: Trần Kiến An đảm nhiệm vị trí cao trong tập đoàn vận tải. Viên Gia đã gài bẫy anh ta, lợi dụng tính cách tham lam của anh ta sau đó cung cấp cơ hội buôn lậu để mưu lợi cho mình, thậm chí những lần buôn lậu kia đều bị ông ta khống chế. Mà trong Tào Môn kiêng kỵ nhất chính là ăn cây táo, rào cây sung!”
Lục Bình nhớ lại tình báo. Anh ang suy nghĩ, nếu như là mình thì nên sử dụng đoạn tin tức này như thế nào.
“Vẫn là thủ đoạn kia, uy hiếp, khắc chế sự tàn nhẫn của Viên Gia, bức bách Trần Phúc Hán đứng về phe mình!” Lục Bình thì thầm.
Đúng lúc này.
Dưới lầu không còn sự trầm mặc nữa, Lục Bình thu hồi suy nghĩ, chăm chú quan sát.
“Thanh Tử.”
“Tôi có thể coi như cậu chưa từng nói câu vừa rồi.”
Ông lão trọc đầu, phúc hậu nhìn chằm chằm vào Đinh Thanh. Thanh niên này đã từng là người kiệt xuất nhất của tập đoàn vận tải Trung Hải. Ông ta lại nở một nụ cười, buông người phụ nữ trong ngực ra, đến gần mấy bước đưa tay vỗ vỗ bả vai Đinh Thanh, lớn tiếng nói.
“Đến đây!”
“Uống cùng Hán gia hai chén, hai người chúng ta đã mấy năm không uống rượu cùng nhau rồi.”
Trần Phúc Hán cầm một chai rượu tây lên từ trên bàn rót cho mình và Đinh Thanh, bưng ly rượu lên đưa cho Đinh Thanh, bản thân cũng cầm một ly, cười nói.
“Tôi uống cùng Hán gia…!” Đinh Thanh ngẩng đầu lên, đáp.
Chỉ là, anh không nhận lấy ly rượu từ trong tay lão gia tử, mà là trực tiếp cầm chai rượu dở trên bàn lên, ngẩng đầu uống cạn, chất lỏng lạnh lẽo tràn ra, thuận theo cằm lăn xuống cố.
“Tốt!”
“Không hổ là Thanh Tử! Còn có phong độ năm đó!” Trần Phúc Hán khen một câu.
“Hán gia, tôi không cam lòng!”
Đinh Thanh lau khóe miệng, đôi mắt phiếm hồng nhìn về phía Trần Phúc Hán, giọng nói có chút khàn khàn vang lên.
Trần Phúc Hán trầm mặc, nụ cười trên gương mặt chậm rãi biến mất.
“Cậu nói đi.”
“Viên Gia muốn vị trí kia, tại sao lại không nói với tôi chứ? Vì sao lại không nói với tôi chứ?!”
Ánh mắt Đinh Thanh dần dần trợn to, giọng nói càng ngày càng cao lên.
Thân thể anh căng thẳng run rẩy, cảm xúc như núi lửa sắp phun trào.
“Tôi không quan tâm đến cái vị trí kia?”
“Thế nhưng!”
“Tại sao ông ta lại muốn giết Y Vân! Muốn giết Chân Chân! Chân Chân mới năm tuổi thôi! Mới năm tuổi thôi!”
Đinh Thanh gầm nhẹ.
Trần Phúc Hán vốn còn muốn trấn an, nhưng sau khi nghe Đinh Thanh nói câu kia thì sắc mặt ông chợt thay đổi.
“Thanh Tử.”
“Không thể nói lung tung được.” Trần Phúc Hán nói.
Hai tay Đinh Thanh ôm đầu, đầu ngón tay len qua những sợi tóc, cánh tay và trán nổi đầy gân xanh, hốc mắt nứt nẻ. Chỉ nhìn thôi đã có thể cảm nhận được sự thống khổ và dữ tợn khủng bố từ sâu bên trong.
“Hán gia.”
“Ông cũng biết là tôi tôn kính Viên Gia như nào.” Đinh Thanh khôi phục tâm trạng, anh trầm giọng nói ra.
…
“Không nói chuyện này nữa, nói về Tống Vũ: người phát ngôn mới được tập đoàn vận tải Trung Hải công nhận đi. Xem lý lịch và bối cảnh của đối phương một chút đi: du học tiến sĩ ở phương Tây, từ khi anh ta nhậm chức cho đến nay, tập đoàn vận tải Trung Hải đều phát triển cực kỳ tốt trên các lĩnh vực…”
Đinh Thanh mở một chai rượu khác, rót cho mình và Trần Phúc Hán.
Anh không còn cố chấp với đề tài phía trước nữa.
“Hoàn toàn xứng đáng là một nhân tài tinh anh.”
“Nhưng mà nhân tài tinh anh có thể có lợi cho Viên Thái Bình, có lợi cho tập đoàn vận tải Trung Hải, nhưng lại chưa chắc đã có lợi cho chúng ta. Chúng ta chẳng qua chỉ là đám người đánh liều làm việc từ bên trong cống rãnh mà thôi! Tống Vũ gần đây diễn thuyết ở các nơi, anh ta không ngừng nhấn mạnh rằng sau khi mình nhậm chức sẽ xem xem nên để chiếc tàu sân bay lái về đâu.”
Đinh Thanh trầm giọng nói ra.
Trần Phúc Hán bưng ly rượu lên uống một hớp, ông ta không có chút phản ứng gì, chỉ hơi híp mắt lại.
---
“Hả?”
Tầng ngăn cách.
Lục Bình khẽ ồ lên một tiếng, anh tưởng rằng Đinh Thanh sẽ tiếp tục đào sâu cái đề tài kia, kéo dài nội dung về sự tàn nhẫn của Viên Thái Bình, cuối cùng nói ra tin tức của Trần Phúc Hán.
Anh ngồi ngay ngắn thân thể, toàn bộ sự chú ý tập trung vào tai nghe. Đây là thiết bị thu âm mà Đinh Thanh đưa cho anh.
…
“Mỗi một kế hoạch của Tống Vũ đều rất ưu tú.”
“Nhưng ông nhìn kỹ một chút xem nội dung bên trong là cái gì… Gần như trong mỗi một câu nói của anh ta đều đang nói sau khi anh ta ngồi lên vị trí kia sẽ mở ra thời đại mới, nhưng mà trong thời đại mới kia lại không có chiếc thuyền nào chở chúng ta!”
“Tôi dám nói, chuyện đầu tiên Tống Vũ làm sau khi nhậm chức chính là dọn dẹp đám người vùng vẫy đi ra từ trong bùn lầy như chúng ta!”
Vẻ mặt của Đinh Thanh nghiêm túc, trầm giọng nói ra.
Từ sau khi quyết định báo thù và không còn sa sút tinh thần nữa, anh đương nhiên là không thể nào đặt cược tất cả vào tình báo của Lục Bình được.
Anh đã nghiên cứu cẩn thận về Tống Vũ và ý tưởng phát triển của Tống Vũ.