Ta Xem Hình Sự Trang Đại Lão, Tỷ Phú Quỳ Cầu Giúp Đỡ

Chương 69: Thường đi dọc bờ sông sao có thể không ướt giày được chứ

Chương Trước Chương Tiếp

Lục Bình ngồi trên một chiếc xe Toyota màu đen, hai tay của anh rơi xuống bên chân, thân thể có chút căng thẳng. Buồng xe hơi chìm xuống. Sau khi đóng cửa xe lại cho anh, Đinh Thanh ngồi vào trong xe từ một bên khác.

“Không phải, mình điên rồi sao?”

“Sao lại đồng ý chứ, mình đáng ra phải về nhà mới đúng! Dừng xe! Dừng xe! Tôi muốn về nhà!”

Lục Bình phát điên, kêu gào ở trong lòng.

Đúng lúc này, xe vững vàng lái vào trong bóng đêm. Sau xe chạy được một hồi, đèn tín hiệu biến hóa ở bên ngoài khiến cho tâm trạng của Lục Bình dần dần bình phục.

“Kiến thức cảnh đời một chút, tóm lại là chuyện tốt.”

“Hơn nữa, mình chỉ đứng quan sát, cố gắng kiểm soát cảm xúc, nếu có thể không nói lời nào thì tuyệt đối không thể nói chuyện.”

Lục Bình tự trấn an mình, nhắc nhở mình.

Khoảng 20 phút sau.

Xe lại lái vào một ga ra, lúc lái vào, Lục Bình nhìn thấy một tấm biển lớn với dòng chữ màu đỏ: Thiên Thượng Nhân Gian.

Bọn họ đi ra từ bên trong thang máy.

Một câu lạc bộ nguy nga lộng lẫy đập vào trong mắt Lục Bình.

Bọn họ đi trong khu vực nòng cốt, xuyên qua tầng ngăn, Lục Bình có thể nhìn thấy phía dưới lầu là từng cô gái vóc dáng uyển chuyển xếp thành hàng, hai tay đặt ở bên hông, lộ ra đôi chân ngọc thon dài, đi ra từ các phòng riêng khác nhau.

“Tiên sinh.”

“Ngài vào đây đi.”

Bước vào một căn hộ lớn.

Có thể tắm, xông hơi, còn có thể ca hát, xa hoa giống như bể rượu và rừng thịt.

Lục Bình ngồi ở tầng ngăn cách, anh có thể nhìn thấy toàn bộ căn hộ không sót một cái gì. Sau khi Đinh Thanh rời đi, anh ngồi xuống trên ghế sô pha trước KTV.

“Mẹ nó!”

“Những người có tiền đáng chết này đều hưởng thụ như vậy sao?”

Lục Bình cẩn thận đánh giá căn phòng một chút, mắng thầm ở trong lòng.

Anh thậm chí có thể tưởng tượng được những cô gái khỏa thân bên trong bể bơi xa hoa giống như là những bể rượu và rừng thịt kia dùng bàn tay ngọc thon dài vuốt ve làn da của mấy lão già.

Bọn họ phủ thêm áo choàng tắm, chân trần ngồi ở trước ghế sô pha, ca hát uống rượu.



Không bao lâu sau.

Cửa phòng bị đẩy ra.

Một người đàn ông đầu trọc khoác áo choàng tắm màu trắng, gương mặt phúc hậu xuất hiện ở trước mặt Lục Bình.

“Trần Phúc Hán, một trong mười hai đổng sự của tập đoàn vận tải Trung Hải.”

Lục Bình liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương, thì thầm tự nói.

Trong miệng Trần Phúc Hán cắn thuốc lá, ôm một người phụ nữ còn nhỏ tuổi hơn cháu gái của ông ta.

Phía sau ông ta có một bảo tiêu đi theo.

“Thanh Tử!”

“Lâu lắm rồi không thấy cháu đến tìm Hán gia nha? Làm sao, không phải là nhớ đến một phiếu trong tay Hán gia đó chứ?”

“Ha ha ha!”

Giọng của Trần Phúc Hán rất lớn, hoàn toàn không hợp với độ tuổi này của ông ta chút nào. Ông ta nói xong liền phá lên cười.

“Đúng vậy, đúng vậy, Hán gia.” Đinh Thanh cũng cười, một lát sau anh lại thu nụ cười, lạnh nhạt đáp.

Vừa dứt lời, Trần Phúc Hán một giây trước còn cười lớn đột nhiên thu liễm nụ cười. Lão gia hỏa dùng một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía Đinh Thanh, bầu không khí giống như đông lại!

“Các người vẫn luôn ở trong xe?”

Chiếc Volkswagen màu đen lái ra từ quán trà, vững vàng chạy trong bóng đêm.

Chỗ ngồi phía sau.

Khí chất và dáng vẻ của Tiết Hoa Thanh hoàn toàn khác biệt vừa nãy. Anh ta nhìn ra ánh đèn bên ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, một lát sau lạnh lùng nhìn về phía tài xế và thư kí, hỏi.

“Chưa từng.”

“Chúng tôi được đưa tới trong một gian phòng nghỉ ngơi.” Thư kí trẻ tuổi khẩn trương nói.

“Tôi biết rồi.” Tiết Hoa Thanh gật đầu.

Anh với tay lấy hộp đựng đồ trong xe, rút ra một điếu xì gà, sau khi châm thì hít sâu một hơi, lập tức lại nói:

“Tiểu Tống.”

“Ngày mai đưa xe đi bảo dưỡng.”

“Đã biết, Tiết đổng.” Tài xế liếc mắt nhìn Tiết Hoa Thanh thông qua kính chiếu hậu, cũng không có hỏi nhiều.

Tiết Hoa Thanh hút thuốc một hồi lâu sau mới cầm một tập hồ sơ màu nâu ở bên cạnh lên. Đây là hồ sơ mà Đinh Thanh đưa cho anh lúc tiễn anh lên xe.

Bên trong là một phần danh sách.

Tiết Hoa Thanh tỉ mỉ xem xét từng cái tên, vẻ mặt không biểu tình, chỉ là khí chất nho nhã đột nhiên bạo nộ, không có dấu hiệu nào bỗng xé nát danh sách.

“Thường đi dọc bờ sông sao có thể không ướt giày được chứ.”

“Mình phải nên đoán được từ trước mới đúng.”

Một tay giơ gậy, một tay táo đỏ.

Nước đi này phải nói là quá hay.



“Tình thế sẽ phát triển như thế nào.”

Tầng ngăn cách.

Lục Bình có chút khẩn trương, càng nhiều hơn chính là hưng phấn. Anh nhìn chăm chú vào biến cố ở lầu dưới. Có thể nhìn thấy, ngoại trừ Đinh Thanh và Trần Phúc Hán ở trong trung tâm cơn bão ra thì tất cả mọi người còn lại đều cúi đầu, co lại giống như những con đà điểu.

“Đây không phải chính là cái nhìn trực quan của phim hình sự sao?” Lục Bình thì thầm.

Anh nói một phần nội dung bên trong tình báo cho Đinh Thanh, mượn tay Đinh Thanh để xử lý tin tức, tối đa hóa tin tức.

Cũng vì vậy mà, những gì đang xảy ra chính là hiện trường dạy học hoàn mỹ nhất đối với anh. Anh có thể cân nhắc về khí thế của bọn họ, để ý đến nhất cử nhất động của bọn họ.

“Trần Phúc Hán là tiểu đệ trung thành nhất của Viên Gia, không có dã tâm quá lớn, cảm thấy vô cùng hài lòng đối với cuộc sống hiện tại.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)