“Xuyên Hòa?”
“Lý Ngọc Trân?”
Bàn tay cầm chén trà hơi dừng lại, sau đó lại nâng chén trà lên. Trong hơi khói lượn lờ, Lục Bình nghĩ tới tình báo. Anh nhớ lại tình tiết có liên quan tới tính cách của Tiết Hoa Thanh, biết đối phương sẽ không vô cớ nhắc tới Xuyên Hòa.
Anh lại nghĩ đến một cái tên nào đó. Ánh mắt hơi ngưng lại, dùng một giọng nói vô cùng hòa nhã để đáp lời.
“Tiên sinh, ngài có biết sao?” Tiết Hoa Thanh cũng cúi đầu, bên mép dính chút nước trà, nói.
Quả nhiên!
Nào có chuyện trùng hợp như vậy?
Mình quả thật đã bị cuốn vào trong bàn cờ! Tống gia Lĩnh Nam, Lý gia Yến Kinh, còn có một vị Lục tiên sinh thần bí nữa…
“Không quen biết.” Lục Bình lắc đầu.
“Tiết tiên sinh hỏi tôi về đầu tư, tôi thực ra cũng không hiểu lắm về kinh doanh. Nhưng với cá nhân tôi mà nói, tôi cũng giống như anh, rất xem trọng sự phát triển của Xuyên Hòa.” Lục Bình nở nụ cười, tiếp tục nói.
“Tôi rõ rồi.” Tiết Hoa Thanh gật đầu.
Ý của Lục tiên sinh đã rất rõ ràng, cũng không có che giấu ý đồ anh ta đang đánh cờ với Tống Tử Văn. Chỉ là, ván cờ này sẽ diễn ra như thế nào, mức độ căng thẳng như nào… đều đang là một ẩn số.
“Được rồi, cuộc trò chuyện hôm nay đến đây thôi.”
“Đinh Thanh.”
“Đưa Tiết tiên sinh trở về đi.” Lục Bình ngồi ngay ngắn thân thể, nhìn về phía Đinh Thanh, trầm giọng nói ra.
Tiết Hoa Thanh lúc này đứng dậy chắp tay rồi nói cáo từ. Anh ta được Đinh Thanh đưa tới hầm đậu xe, đến trước chiếc xe Volkswagen màu đen.
…
Trong phòng trà.
“Hô!”
“Cuối cùng cũng đuổi đi.”
Lục Bình cũng không có nhìn về phía hai người rời đi, anh chỉ đưa tay cầm bình trà lên, tự pha trà cho mình. Lúc nâng chén trà lên, có lẽ do nội tâm căng thẳng đã được thư giãn, tay Lục Bình rốt cuộc bắt đầu không khống chế nổi mà run rẩy, nước trà trong chén không ngừng lắc lư.
Cửa bị đóng lại.
Lục Bình thở dài thở một hơi, nhưng anh không xác định được trong phòng có giám sát hay không, chỉ dám thở nhẹ ra một hơi.
Anh nâng chén trà lên, chép miệng một cái, thành thật mà nói, lá trà này chắc là rất đắt, nhưng anh hoàn toàn không uống ra được mùi vị gì, lãng phí của trời hệt như trâu nhai mẫu đơn.
Trong phòng rất an tĩnh, chỉ còn dư lại một mình Lục Bình.
Trái tim của anh đập rất nhanh, rất có lực, có vẻ hơi sợ hãi, sống lưng đều đã bị mồ hôi thấm ướt, nhưng cũng may là có áo khoác ở ngoài che áo sơ mi lại.
Lục Bình nhất định phải đề cao tố chất tâm lý trước ngày đó, nếu không đợi đến ngày đó người ta vừa nhìn một cái mà đã chảy mồ hôi đầm đìa thì không tốt cho lắm.
“Đinh Thanh, đại biểu võ.”
“Tiết Hoa Thanh từ mức độ nào đó mà nói thì có thể đại biểu tin tức, tình báo.”
“Nếu như hành động chính xác thì sau này mình thực sự có thể có một tổ chức tình báo.”
Tâm trạng Lục Bình phập phồng, tình cờ nghĩ đến mấy chuyện kia, nhưng bây giờ còn không phải là lúc nghĩ chuyện này. Anh cố đè xuống suy nghĩ và đứng dậy, tùy ý đi hai bước.
Từ lúc tiến vào phòng trà cho đến nay, tất cả tinh thần và lực chú ý của anh đều vô cùng căng thẳng, hiện tại dần dần buông lỏng, thân thể phát nhiệt, trở nên có chút hưng phấn. Lục Bình quan sát phòng trà, chỗ bọn họ ngồi lúc nãy là sảnh tiếp khách, phía sau ghế sô pha của sảnh tiếp khách là một tủ sách bằng gỗ lim chiếm một mặt tường.
Lục Bình đi đến trước tủ sách, ánh mắt nhìn lướt qua.
Những số sách này phần lớn là quốc học, ví dụ như « Chính truyền trương cư», « Từng quốc phiên », « Rẽ trái »…
“Mình cũng phải dành thời gian đọc mấy quyển sách này một chút mới được.”
“Không thì cho dù có tình báo, mà tố chất cá nhân và nội tình chưa đủ cũng sẽ bị bại lộ. Cũng giống như lần này, mình có thể dễ dàng bắt lấy Tiết Hoa Thanh, đạt thành mục đích như vậy phần lớn chính là thông qua dựa thế, mà không phải nhờ khí tràng và năng lực cá nhân.”
Lục Bình nhận thức rất rõ về bản thân mình.
“Ài!”
“Muốn tập luyện thân thể, còn phải học tập! Còn bị dùng sinh mệnh buộc phải điên cuồng rút ra những chất dinh dưỡng này…Năm đó lúc đi học nếu như mà có hoàn cảnh như vậy, sợ là đã sớm thi đậu Thanh Bắc rồi.”
Lục Bình cười khổ.
Anh rời khỏi tủ sách, đi đến qua bàn trà trong sảnh tiếp khách, đứng ở bên cửa sổ, nhẹ nhàng vén tấm mành trúc lên, trông thấy cảnh đêm rực rỡ bên ngoài cửa sổ, quán trà yên tĩnh đối lập lại có một phương vị khác.
Còn đang nhìn, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng cửa phòng bị mở ra, anh cũng không có quay đầu lại mà đáp một tiếng, tiếng bước chân vang lên bên tai.
“Tiên sinh!” Đinh Thanh đứng ở cách đó không xa, trầm giọng kêu.
“Tiên sinh, cần phải xem xét hoạt động tiếp theo?” Đinh Thanh hơi dừng lại sau đó đột nhiên lại nói ra.
…
“?”
“?”
“?”
Mấy phút sau.